Tỷ như có một loại linh thảo tên là hỏa linh thảo, trị liệu bỏng rất tốt, mọc ở phương vị ‘ hạ ’, đại biểu cho nóng.
Lại tỷ như có một cây u hàn kiếm, trong sách cuối cùng bị Thiên Việt bắt được, thanh kiếm kia chôn ở phương vị ‘đông’, đại biểu cho rét lạnh.
Mà khôi giáp cửu lân nàng muốn tìm ở phương vị ‘ xuân ’, nơi đó là địa phương ấm áp tốt đẹp nhất bí cảnh Bích Tẩy, một mảnh hoa cỏ, rất nhiều linh thảo.
Trong chốc lát sau khi tiến vào, liền……
Thiên La đi vào liền cảm giác cả người như bị hút mạnh, linh lực hùng hồn trong cơ thể ở trong nháy mắt bị người nắm lấy, tay nàng gần như tách ra cùng tay Nam Dung.
Cứu mạng!!! Trong sách không có viết đến loại tình huống này!
Trong sách chỉ viết Vô Dận Tử mở ra bí cảnh, bảo tất cả mọi người tiến vào!!!
Cảm giác không trọng lực khiến người hốt hoảng, Thiên La giơ tay rất muốn đi bắt lấy cái gì đó, nhưng nàng cái gì cũng không bắt được.
Thẳng đến khi nàng nặng nề ngã trên mặt đất.
Nguyên lý Newton ở Tu Tiên giới thật sự không thích hợp, nếu là trước kia, nàng ngã như vậy, dù cho không chết cũng phải bị liệt nửa người trên, nhưng nàng hiện tại chỉ cảm thấy phía sau lưng có hơi chút đau mà thôi.
Nàng mở mắt ra, bốn phía hôn hôn trầm trầm, không có một tia ánh mặt trời, trong không khí chung quanh là mùi tanh hôi.
Gió lạnh từ bốn phương tám hướng thổi tới, lạnh thấu xương.
Đây là ‘ đông ’?
Nhưng không đúng, nơi được nàng tổng kết là ‘ đông ’ hàng năm tuyết bao trùm, nơi này……bốn phía một mảnh nôn nóng hắc ám, như là đã từng bị lửa đốt, không giống như là nơi hàng năm có tuyết.
Thiên La đứng lên, nơi này…giống như một cái sơn động.
Một cái sơn động lệnh lông tơ cả người nàng dựng đứng.
Trong sơn động đen như mực, giọt nước rơi xuống, thành âm thanh duy nhất lúc này, lộ ra quỷ dị và nguy hiểm.
Chỗ sâu trong sơn động, bỗng nhiên truyền đến tiếng xích sắt cọ xát với nham thạch, nặng nề đáng sợ, mà phương hướng kia, là cửa động duy nhất của sơn động.
Lạch cạch lạch cạch.
Cả người Thiên La đều cứng đờ, vai nàng không tự giác dán vào bờ tường phía sau lưng, nghe âm thanh xích sắt càng ngày càng gần, càng ngày càng vang.
Âm thanh chậm rì rì, tra tấn thần kinh nàng.
Xuất hiện đi! Rốt cuộc là thứ gì! Ta là nhân sâm vạn năm! Ta cái gì cũng không sợ!
Thiên La rút kiếm ra, dùng biểu tình hung ác nhất trừng phía trước.
Sau đó, nàng thấy được trong bóng đêm một đôi đồng tử màu vàng, âm trầm thô bạo, bị hắc ám chung quanh góp phần tạo ra một tia yêu dị và mĩ diễm.
Đây là mãnh thú gì! Đôi mắt ở trên cao như vậy, hình thể phải bao lớn nha?!
Thiên La cắn chặt răng, chân ngừng run, không ngừng cổ vũ cho chính mình.
Đồng tử màu vàng càng lúc càng gần, một gương mặt tái nhợt lành lạnh cũng lộ ra tới.
Là người, vẫn tốt, vẫn tốt.
Thiên La lau mồ hôi trên trán, là người thì luôn có thể cò kè mặc cả một chút, mãnh thú mới không nói đạo lý.
Nàng nắm chặt kiếm tiếp tục nhìn người nọ đi về phía chính mình, sau đó đồng tử đột nhiên co rụt lại.
Đây đây đây đây là người sao?
Hắn sinh đến cực kỳ tuấn mỹ, da thịt như tuyết, môi đỏ như máu tươi.
Toàn thân hắn không mảnh vải che thân, mái tóc dài màu đen rũ đến mắt cá chân, nửa che nửa lộ thân hình đáng sợ kia—— ngực hắn bị đóng một cây đinh nung đỏ, nhiệt độ rất cao, không ngừng bỏng cháy xương cốt huyết nhục hắn.
Máu từ ngực hắn chảy ra, đỏ tươi, khô cạn, nâu hồng.