Chương 10: Đàn Cốt Ma Tổ

Hắn nhăn chặt mày, nghĩ nghĩ, liền nhớ tới một kiện sự tình không thoải mái, Hoàng gia đích xác có một đứa con cháu dòng bên, do phẩm hạnh không hợp bị nội môn Tử Hư Kiếm Tông xua đuổi ra ngoại môn.

Nếu không phải nể tình mặt mũi Hoàng gia, đứa con cháu này chắc chắn đã bị xua đuổi ra khỏi Tử Hư Kiếm Tông.

Đứa con cháu kia tên là gì nhỉ?

“Mang đi, ta có việc muốn hỏi hắn.” Quách Lận trầm giọng nói.

Hai người mang theo Hoàng Kỳ hôn mê bất tỉnh rời khỏi Tử Hư Kiếm Tông, đi đến khách điếm.

……

Vô Dận Tử trở về Đệ Thập Phong, liền nhìn thấy trong sân có một con gấu béo.

Hắn lúc ấy đôi mắt liền sáng một chút, gấp đến độ không được lao tới phòng bếp, lấy bàn nướng, thì là, ớt bột, một bên vội vàng kêu gọi đệ tử: “Cẩu Đản! Chúng ta đêm nay có thêm cơm sao? Con săn được một con gấu sao? Đêm nay chúng ta ăn tay gấu hầm hay thịt gấu nướng?”

Trên mặt gấu béo Thiên La nỗ lực giơ lên tươi cười điềm mỹ, quay đầu nhìn về phía tông chủ kiếm tông không biết trở về từ bao giờ, cầm ngọc bội Bích Tẩy của chính mình, hai mặt nhìn nhau với Vô Dận Tử đang cầm ớt bột.

“Đệ tử ngoại môn Thiên La, gặp qua tông chủ.”

Nàng cũng mới biết được, Đệ Thập Phong là nơi ở của Vô Dận Tử - tông chủ Tử Hư Kiếm Tông, Vô Dận Tử này làm người lười nhác lôi thôi, nhưng người ta thiên phú cao, năm đó mới hai trăm tuổi đã là tu sĩ cảnh giới Luyện Hư.

Hắn một kiếm sương lạnh, cứng rắn mang theo hơn 380 người kiếm tông thoát ly Thiên Diễn Tông, tự lập Tử Hư Kiếm Tông.

Tử Hư Kiếm Tông 300 năm qua ổn định vững chắc sống tạm ở Tu Tiên giới, độc lập, tự chủ, không chịu quy tắc Thiên Diễn Tông trói buộc, nhưng thực lực so với nhiều tông môn nhỏ cường hãn gấp trăm lần.

Tô Miên Đường được gọi là Cẩu Đản đang ở một bên lau kiếm, nghe được bên ngoài sư phụ gọi chính mình, vội ngẩng đầu nói: “Sư phụ, nào có con gấu nào?”

Thiên La:……

Tươi cười điềm mỹ trên mặt đã sắp không nhịn được.

Vô Dận Tử đã sớm ở thời điểm Thiên La xoay người lại ý thức được đối phương không phải gấu, mà là một tiểu cô nương ngây thơ, xinh đẹp.

Nhưng hắn không hiểu, tên đồ đệ góa bụa của chính mình sao lại mang một tiểu sư muội ngoại môn tới Đệ Thập Phong.

Chẳng lẽ hắn không biết Đệ Thập Phong nghèo đến ngay cả giường cũng không có, đâu có chỗ cho tiểu cô nương ngủ?

Vô Dận Tử nhìn thấy gương mặt coi như cũng anh tuấn kia của tên đồ đệ góa bụa, minh bạch một chút gì đó.

Thiên La không rõ, Thiên La ở dưới ánh nhìn từ đôi mắt phượng sắc bén của hắn tim đập như sấm, tổng cảm thấy người ta xem thấu chính mình.

Sao thế, chẳng lẽ hắn nhìn ra chính mình là Nhân Sâm Tinh?

Hẳn là không thể nào, trong sách giả thiết Nhân Sâm Tinh là thiên địa linh khí uẩn dưỡng mà thành, hình người không khác gì người thường, không giống yêu ma, trừ phi đổ máu mới bị tiết lộ thân phận.

Vô Dận Tử mở miệng.

Hắn vươn một đầu ngón tay, trầm ngâm nói: “Sính lễ chỉ cần một trăm linh thạch, kiếm tu cường tráng trẻ tuổi sử dụng tốt này liền hứa cho con!”

Thiên La: “……”

Kiếm tu các ngươi vì tiền mà bán rẻ mình như vậy sao?

Thật cũng không phải không thể, nhưng ta thấy Tô sư huynh cũng không đáng giá một trăm linh thạch nha!