Chương 6

Mạnh Nguyên đem cánh tay bên trái của Dung Thiếu Khanh vòng qua bả vai mình, chịu một nửa sức nặng, bước nhanh theo bước chân của Ninh Trăn đi ra bên ngoài, lúc đi qua cửa hang, Mạnh Nguyên theo bản năng quay đầu nhìn thoáng qua.

Sau lưng, bóng dáng mảnh khảnh màu đen cùng nửa bên mặt quá mức xinh đẹp của nam nhân chợt lóe lên......

Kéo người chạy ra ngoài, đi qua hang động hồ lô nhỏ trước mặt, Ninh Trăn cũng đã không còn sức lực, không chạy được mấy bước liền thở gấp, âm thanh to như thổi gió.

Mạnh Nguyên thật sự sợ rằng bọn họ còn chưa đi ra ngoài, Ninh Trăn đã ngã ở nửa đường, cũng không phải là sợ Ninh Trăn xảy ra chuyện, dù sao cũng là nhân vật nữ chính trong bản gốc, không có khả năng kết thúc ở chỗ này. Cô đang lo lắng cho bản thân mình, dựa theo sự phát triển của nội dung cốt truyện, lúc này cô đã bị gieo cổ, hiện tại xem như thành một cái bug (*), ai biết được thế giới này có thể tự động hồi phục làm cô bị răng rắc hay không?

(*) Bug: lỗi

Nghĩ như vậy, trong lòng lập tức cảm thấy sợ hãi, vừa chạy vừa tranh thủ thời gian lấy Phục Nguyên Đan vừa rồi chính mình mới ăn từ trong túi trữ vật ra, không có cách nào đổ ra, cũng mặc kệ là mấy viên, đem miệng bình nhét toàn bộ vào trong miệng Dung Thiếu Khanh đang bị hôn mê, dùng sức lắc lắc đổ xuống dưới.

Đến nỗi ăn nhiều có thể bị dính độc trong đan dược hay không, vậy thì chuyện đó không liên quan đến cô.

Sau đó lấy lại bình, lại nghe được âm thanh lắc lư, liền đưa bình sang cho Ninh Trăn đang ở một bên khác, tỏ vẻ sốt ruột nói “Đây là Phục Nguyên Đan, cô nhất định phải chống đỡ được, một mình tôi không thể đối phó được.”

Chủ nhân của thân thể này cùng Ninh Trăn không thích lẫn nhau, chủ nhân của thân thể này thể hiện rõ việc ghét Ninh Trăn ở ngoài mặt, từ trước đến nay đều chống đối cô ấy. Mà Ninh Trăn cũng không phải bánh bao nhỏ mềm mại, cô ấy có tính cách lạnh lùng, vì mặt mũi của Dung Thiếu Khanh chỉ dùng vẻ mặt lạnh lùng đối phó với chủ nhân của thân thể này, không chủ động gây sự, nhưng cũng không để bị bắt nạt.

Lúc đọc sách, Mạnh Nguyên vẫn rất thích loại tính cách này của Ninh Trăn, nhưng cũng biết, người như Ninh Trăn yêu ghét rõ ràng, đồ mà “Mạnh Nguyên” cho cô sẽ không cần.

Cho nên mới nói lời nói này, cho nên để cho Dung Thiếu Khanh ăn trước, cũng là vì sợ cô ấy nghĩ là cô sẽ hạ độc.

“Mạnh Nguyên” hạ độc ai, cũng sẽ không hạ độc với Dung Thiếu Khanh.

Quả nhiên, Ninh Trăn nghe lời này, đầu tiên là cau mày, sau đó quay đầu nhìn Mạnh Nguyên một chút, cảm xúc trong mắt không rõ ràng, cuối cùng không nói gì, nắm lấy bình trong tay cô, ngửa đầu nhẹ nhàng đổ vào trong miệng.

Phục Nguyên Đan đúng là đồ tốt, theo cuống họng trượt vào bụng, Ninh Trăn cảm thấy cả người đều trở nên có sức lực, cũng làm cho cô có lòng tin có thể chống đỡ đến lúc ra ngoài.

Đáng tiếc người tính không bằng trời tính, ma động này quá mức phức tạp, lối đi bên trong không nhiều, ba người còn có thể cố gắng đi lên phía trước, nhưng càng đi ra bên ngoài thì càng nhiều lối đi, nhìn xem bốn phương tám hướng cũng không đếm hết lối ra, giống như lạc vào mê cung, Mạnh Nguyên cùng Ninh Trăn cũng không thể không trở nên lo lắng.

Cuối cùng còn đυ.ng phải con rối.