Chương 47

Chương 11: Cướp đoạt

Mạnh Nguyên quay đầu lại đối diện với ánh mắt lạnh lùng và sắc bén, đau âm ỉ ở ngực, làm cho đầu óc của cô tỉnh táo trong nháy mắt, nhận thức được bây giờ không phải là thời điểm để cáu kỉnh với Tư Chước.

Nơi này là Yêu Giới, nếu muốn đi, ít nhất cũng phải đợi đến khi tụ họp cùng với Dung Thiếu Khanh và Ninh Trăn.

Mạnh Nguyên cũng không phải là người cứng đầu, nghĩ thông suốt điểm ấy, rất nhanh liền đưa ra lựa chọn, cô cố gắng hết sức để kìm nén cơn giận của mình, nhưng sắc mặt vẫn còn hơi lạnh lùng, đưa ra yêu cầu với hắn, “Ta bị thương , cần phải nghỉ ngơi trước.”

Dư âm trận nổ mạnh của truyền tống trận kia khiến cho lục phủ ngũ tạng của cô gần như bị vỡ, cộng thêm một chưởng dưới tình thế cấp bách kia của Dung Thiếu Khanh, hiện tại có thể tỉnh lại còn nói nhiều lời như vậy, quả thật không dễ dàng.

Tư Chước thấy cô thức thời, sắc mặt dịu lại, cũng biết rằng không cần phải vội vàng.

Hắn đứng từ dưới đất lên, cúi đầu nhìn xuống và vô tình nhìn thấy vết máu trên ngực, dừng mắt lại một chút, sau đó vẻ mặt bình tĩnh làm cái hút bụi quyết, quần áo lại trông như mới.

Quay đầu nhìn hoàn cảnh xung quanh, lấy thanh kiếm nhỏ màu bạc ra, kiếm nhỏ màu bạc biến lớn ở giữa không trung, hắn bay lên, lườm cô một chút, “Đi.”

Giọng nói thờ ơ, không có bất kỳ cảm xúc nào.

Mạnh Nguyên do dự một chút, hay là lên linh kiếm của hắn, nhưng mà ngồi ở đuôi kiếm, cách hắn một khoảng cách xa.

Tư Chước nhìn thoáng qua, không nói chuyện, điều khiển kiếm rời đi nơi này.

Nơi này là một dãy núi liền kề nhau, nhìn cũng không lớn, nhưng Tư Chước điều khiển kiếm bay nửa ngày, nhìn trời cũng tối rồi, nhưng hai người cũng chưa ra khỏi vùng núi này.

Chạng vạng tối núi sâu dần dần tràn ngập mây mù, mây mù này vô cùng kỳ quái, phía trên là sương trắng, dưới đáy là màu xám đen nồng đậm, giống như là khí độc.

Như vậy, bọn họ liền không thể nghỉ ngơi ở bên ngoài.

Cuối cùng ở trước khi trời tối, Tư Chước trực tiếp dùng sức mạnh đoạt hang ổ của một Yêu Thú ở trong núi.

Yêu Thú này là Kim Vân Hồ cấp sáu, một đực một cái, hai con đều đã sinh ra linh trí, thu dọn hang ổ sạch sẽ, còn phủ cỏ tơ vàng mềm mại xinh đẹp lên chỗ ngủ. Lúc Tư Chước xông vào, hai con Kim Vân Hồ đang nằm trên cỏ liếc mắt đưa tình, phát hiện có người tiến vào địa bàn của mình, hồ ly đực giận dữ lao ra ngoài, “Ai? Đi ra nhận lấy cái chết......”

Còn chưa nói xong, liền xui xẻo bị người nào đó đạp một cái lên trên vách đá, phun ra một ngụm máu dài, thậm chí còn co giật khi ngã xuống đất.

Yêu Thú cấp sáu đã có thể nói tiếng người, trí tuệ không thua gì người bình thường.

Mạnh Nguyên đứng ở ngoài hang động thấy được cảnh này, vẻ mặt hơi kinh ngạc, mặc dù cô biết thực lực của Tư Chước rất mạnh, nhưng không nghĩ tới bây giờ đã lợi hại như vậy, Yêu Thú cấp sáu tương đương với tu sĩ Kim Đan Kỳ, lại bị hắn đá văng ra bằng một chân.

Bên trong bản gốc cũng không miêu tả cụ thể tu vi của Tư Chước, ngay từ đầu hắn chỉ chờ đợi ở bên cạnh Dung Thiếu Khanh và Ninh Trăn, đều là giả heo ăn thịt hổ, cho đến giai đoạn sau của kịch bản mới chậm rãi thể hiện ra thực lực của mình.

Lúc đó hắn thật sự rất mạnh, tu chân giới gần như không có ai là đối thủ của hắn, chém gϊếŧ những lão quái vật ở ẩn không ra khỏi tông môn dễ như trở bàn tay, làm loạn toàn bộ tu chân giới.

Hồ ly cái nhìn thấy hồ ly đực bị thương, sốt ruột kêu to, nhận ra rằng đối phương không thân thiện, nhanh chóng làm ra tư thế công kích, thân thể nằm ở trên mặt đất trước, nhe răng trợn mắt, vẻ mặt cảnh giác tức giận nhìn kẻ xông vào ở cửa.

Bộ lông màu đỏ rực, “Xoẹt” một tiếng đốt lên ngọn lửa, hồ ly biến thành một quả cầu lửa rực sáng, chân trước của nó cào trên mặt đất, răng nanh bên trái và phải lóe lên ánh sáng lạnh, vọt thẳng về phía Tư Chước.