Chương 10: Tách ra
Mắt thấy mọi người đều sắp biến mất, Dung Thiếu Khanh bình tĩnh lấy một sợi dây dài màu vàng từ trong túi trữ vật ra cuốn lấy eo của nam yêu tu ở phía trước, sợi dây dài màu vàng này là pháp bảo cấp năm, có thể thay đổi chiều dài tùy ý, vốn là để ngự thú sư (*) dùng để trói yêu thú không nghe lời. Sau khi Dung Thiếu Khanh trói chặt thắt lưng của chính mình liền đưa một đầu khác cho Ninh Trăn, đóng năm giác quan lại đi theo vào bên trong hốc cây.
(*) Ngự thú sư: người tu luyện bằng phương pháp thống trị linh thú
Ninh Trăn làm theo, sau đó đưa một đầu sợi dây nhét vào trong tay Mạnh Nguyên, “Đuổi kịp.”
Mạnh Nguyên chột dạ trong lòng, đứng tại chỗ không nhúc nhích trong một lúc.
Tư Chước nhìn cô một cái, thấy cô lề mà lề mề, nhíu mày lại.
Mạnh Nguyên mím môi một cái, cẩn thận nhìn hắn một cái, “Cái kia......”
Muốn mở miệng để hỏi, nhưng lại sợ bị bại lộ thân phận của mình.
Trong đầu của chủ nhân thân thể này không hề có ký ức về việc đóng năm giác quan lại, nhưng đây cũng là kiến thức cơ bản mà mỗi người tu tiên đều phải biết, cô mà hỏi thì chắc chắn sẽ hỏng chuyện.
Dựa vào lòng dạ thâm trầm của Tư Chước, sợ là sẽ lợi dụng điều này để bóc lột cô không thừa miếng da nào.
Mạnh Nguyên không dám mạo hiểm, lập tức do dự đứng lên.
Tư Chước cho rằng cô đang lo lắng hắn sẽ đánh lén ở sau lưng, cho nên mới không dám lên trước, cười lạnh một tiếng, trực tiếp túm lấy sợi dây ở trong tay của cô cuốn lấy eo của mình, vứt một đầu cho cô, nhấc chân liền đi về phía hốc cây.
Động tác nước chảy mây trôi, không cho Mạnh Nguyên cơ hội để phản ứng.
Thấy người sắp biến mất ở trong hốc cây, Mạnh Nguyên vội vàng, cắn răng một cái, chỉ có thể cầm dây lưng cuốn lấy sau eo của mình, để đề phòng còn quấn thêm hai vòng.
Vừa mới đi vào hốc cây, trước mắt bỗng nhiên tối sầm, đồng thời thân thể chợt nhẹ đi, bị mất trọng lượng trong một lúc, giống như là đang bay ở giữa không trung, cũng may loại cảm giác lơ lửng này rất nhanh liền biến mất, chân đạp ở trên mặt đất, đi tới một nơi tối đen như mực.
Không khí lạnh đập vào mặt, Mạnh Nguyên có cảm giác như đang đi bộ trên đỉnh núi lạnh lẽo và thiếu oxy, hô hấp hơi khó khăn, nhưng mà đây không phải là điều đáng sợ nhất, đáng sợ nhất là xung quanh không hề có một chút âm thanh nào, yên tĩnh giống như nơi này chỉ có một mình cô.
Cảm giác dưới chân rất đáng sợ, cô đi giày đế mềm, mỗi một bước đi đều giống như giẫm ở trên xương cốt, còn có mùi máu tanh cùng mùi hư thối tràn ngập lúc có lúc không ở chóp mũi, làm cho người ta buồn nôn.
Mạnh Nguyên dùng hai tay cầm thật chặt dây thừng ở trước người, cái gì cũngkhông nhìn thấy, cũng không biết Tư Chước cách cô bao xa, hơi hối hận trong lòng, sớm biết như vậy nên đi vào trước, hiện tại đi cuối cùng càng thấy đáng sợ hơn.
Sắc mặt trắng bệch bước nhanh một đoạn, không có đuổi kịp người ở phía trước, ngược lại đột nhiên nghe thấy âm thanh đang nhai, âm thanh này không lớn, nhưng ở trong hoàn cảnh yên tĩnh lạ thường này càng rõ hơn, giống như là răng nhọn đang nhai xương cốt, “Kẽo kẹt kẽo kẹt”, làm cho người ta rùng mình.
Hai chân của Mạnh Nguyên mềm nhũn, thật ra lá gan của cô cũng không nhỏ, khi còn là sinh viên năm nhất đại học cô đã dám về muộn khi đi làm thêm, đi một mình trên đường vào ban đêm, nhưng cũng không bị doạ đến mức ra mồ hôi lạnh ở phía sau lưng như bây giờ.
Cô phản ứng rất nhanh, co chân liền chạy về phía trước, không suy nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy nhất định phải tìm được người đi cùng mới được, cho đến khi đâm vào một cơ thể ấm áp, mới đột nhiên dừng lại.
Chưa kịp phản ứng là cái gì, vội vàng vươn tay ra sờ lung tung người ở phía trước, không chắc lắm nhỏ giọng kêu một câu, “Tư Chước?”
“......”
Người ở phía trước không có trả lời, Mạnh Nguyên nghĩ rằng hắn đã đóng năm giác quan nên không nghe thấy, nhớ lại trang phục hôm nay của Tư Chước, cảm thấy chắc là hắn không sai.
Trong lòng hơi nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy xung quanh cũng không đáng sợ lắm.
Nhưng rất nhanh lại cảm thấy hơi tức giận, nếu như không phải do hắn, cô cũng không tới đây để chịu khổ như thế này.
Tất cả mọi người đều đóng năm giác quan đi lên phía trước, không hề có việc gì, chỉ có cô bị dọa sợ.
Đang oán giận như vậy, bỗng nhiên phát hiện nhiệt độ xung quanh càng ngày càng thấp. Thân thể của tu sĩ đã được trải qua rèn luyện, theo lý thuyết sẽ không bị bên ngoài ảnh hưởng quá nhiều, nhưng Mạnh Nguyên cảm giác càng đi về phía trước càng lạnh, kiểu lạnh đến tận xương tủy.
Cô co rụt thân thể lại, giơ tay lên đặt ở bên miệng thổi khí nóng, nhưng cũng không có tác dụng gì, thậm chí còn cảm giác được thân thể của mình hơi cứng lại.