Chương 40

Mạnh Nguyên nghe được thành chủ Thành Hoa Linh, hơi nhớ ra, cô nhớ kỹ ở trong bản gốc thành chủ của Thành Hoa Linh cũng có không gian, hình như còn coi trọng Dung Thiếu Khanh, muốn hắn ở lại làʍ t̠ìиɦ nhân của cô ta, làm cho nhân vật nữ chính Ninh Trăn vô cùng tức giận.

Hiện tại Ninh Trăn còn chưa có cảm giác gì, tự lẩm bẩm trong miệng, “Thành Hoa Linh......Nếu không chúng ta đi Thành Hoa Linh xem một chút trước đi?”

Dung Thiếu Khanh cười cười, không có đồng ý ngay lập tức, mà đưa linh thạch ở trong tay cho Tiểu Nhị, “Lên đồ ăn trước đi.”

So với Ninh Trăn kiếp trước chưa bao giờ đi ra tông môn không hiểu đạo lí đối nhân xử thế, thì rõ ràng Dung Thiếu Khanh có kinh nghiệm hơn nhiều, ít nhất sẽ không tin vào những gì đã nghe được.

Ninh Trăn hiểu rõ tính cách của Dung Thiếu Khanh, liền không nói gì nữa.

Rất nhanh, Miên Trúc liền mang một bàn đồ ăn đến, đều là thịt của linh thú đã xử lý qua, nhưng mà xử lý khá cẩu thả, giống như bị nướng trên lửa vậy, khác biệt hơi lớn với đồ ăn của khách sạn khác vài ngày trước.

Dung Thiếu Khanh cùng Ninh Trăn dùng hai đũa liền để xuống, chỉ có Mạnh Nguyên không kén chọn, trước kia cô rất ít ăn thịt, mặc dù thịt này chưa được xử lý tốt, nhưng bởi vì thịt của linh thú tươi non, ẩn chứa linh lực, cho dù tùy tiện nấu thì hương vị cũng không kém được.

Tư Chước không ăn một miếng nào, cầm chén rượu trong tay thưởng thức, liếc mắt nhìn đến Mạnh Nguyên ăn đến mức gương mặt phình lên, giật giật khóe miệng, nhẹ nhàng mỉa mai một tiếng.

Đứng dậy đi trước.

Tư Chước vừa đi, Mạnh Nguyên cũng không ngồi yên được nữa, Dung Thiếu Khanh cùng Ninh Trăn đều nhìn cô ăn, da mặt dày đến thế nào đi nữa cũng không thể nhịn được.

Cũng may cô cũng ăn gần đủ rồi, nhanh chóng ăn xong đồ ăn ở trong bát, bưng linh trà lên uống hai ngụm, sau đó lấy khăn tay từ trong túi trữ vật ra lau miệng, “Ta ăn no rồi, hai người cứ trò chuyện trước đi.”

Nói xong cũng đứng lên rời đi.

Dung Thiếu Khanh ở sau lưng dặn dò một câu, “Đi ra ngoài cẩn thận một chút, buổi tối đóng cửa lại, bố trí trận pháp......”

Mạnh Nguyên cũng không quay đầu lại vẫy tay, bày tỏ mình đã biết rồi.

Cô vừa đi ra khỏi cửa, liền bắt gặp Miên Trúc nói chuyện cùng Tư Chước chếch trên khung cửa ở đối diện, nam nhân vòng hai tay trước ngực, vẻ mặt lạnh nhạt, hình như phát hiện được ánh mắt của cô, giương mắt nhìn lại.

Miên Trúc đưa lưng về phía Mạnh Nguyên, trong miệng còn đang nói, “......Thành Hoa Linh ở phía Đông của Yêu Giới, về phần Thành Xà, vừa lúc tương phản, ở phía Tây của Yêu Giới, Yêu Giới cũng có truyền tống trận, nhưng không nhiều, từ Thành Hoa Linh đến Thành Xà, nhanh nhất cũng cần một năm......”

Mạnh Nguyên không thay đổi sắc mặt thu tầm mắt lại, xoay người đi lên cầu thang.

Nhìn xem bóng lưng thờ ở của cô, vẻ mặt của Tư Chước càng lạnh lùng hơn.

Miên Trúc sợ sệt, cho rằng mình nói sai chỗ nào, cẩn thận từng li từng tí hỏi một câu, “Đại nhân?”

Yêu tộc có mùi hương đặc biệt, bọn họ có thể phân biệt ra được ai là tu sĩ hoặc ai là Yêu Tu, đối với Tư Chước, Miên Trúc vừa nhìn lần đầu tiên đã ngửi thấy mùi hương của Yêu Tộc mạnh mẽ trên người vị đại nhân này.

Tư Chước bình tĩnh lại, lạnh lùng nói “Tiếp tục.”

“Ách......Là, nếu đi đến Thành Xà, có thể đi từ Thành Tiểu Phục Hà đến Thành Bạch Hổ, sau đó......”

Nghỉ ngơi một đêm ở Thành Đại Phục Hà, sáng sớm hôm sau mấy người liền xuất phát.

Từ Thành Đại Phục Hà đến Thành Tiểu Phục Hà không cần truyền tống trận, giữa hai thành có sẵn trận pháp cấm chế cấp cao, không đi bằng truyền tống trận được, chỉ có thể đi con đường màu đen.

Cái gọi là con đường màu đen cũng không phải là màu đen, ít nhất ở Thành Đại Phục Hà đây là bí mật ngầm hiểu với nhau, rất nhiều Yêu Tộc cùng Nhân Tộc đi lén thông qua con đường màu đen này.

Dung Thiếu Khanh bỏ một viên đan dược cấp bốn ra mới hỏi được từ trong miệng của Miên Trúc, hai giới có một người dẫn đường gọi Hắc Lão Đại.

Vị Hắc Lão Đại này là thụ yêu (*), không mạnh lắm, nhưng vận khí tốt, nghe Miên Trúc nói, thân thể của người này đúng lúc được sinh trưởng ở trong cấm chế của hai giới, thông qua việc hấp thu linh lực phong phú ở trong trận pháp cấp cao có sẵn nên có thể hóa thành hình người, chắc là trận pháp cấp cao quen thuộc với mùi hương trên người hắn, cũng không có gϊếŧ chết hắn, sau khi hóa thành hình người vẫn tùy ý để nó sinh trưởng như cũ.

(*) Thụ yêu: Yêu quái cây

Bây giờ vị Hắc Lão Đại này, mở một cái hố bên trong một bộ rễ của mình, làm việc lén dẫn người qua để kinh doanh.

Vì mặt mũi của một viên Linh Đan cấp bốn, Miên Trúc tự đưa bọn họ đi tìm Hắc Lão Đại.

Linh Đan đối với Yêu Tộc mà nói là bảo bối có thể thấy nhưng không thể cầu, tại Thành Đại Phục Hà, chỉ riêng một viên Linh Đan cấp ba liền có thể bán với giá trên trời.

Miên Trúc đưa mấy người đi lối tắt ở cửa sau của khách sạn, phía sau khách sạn là một ngõ nhỏ không có một ai, xuyên qua ngõ nhỏ là phố phía Nam.

Phố phía Nam chủ yếu là nhà ở, cửa hàng ở trên đường cũng không có nhiều, cho nên lúc đi trên đường cũng không thấy được người nào. Mà ở gần nơi này đều là người hoặc yêu tương đối nghèo, càng đi về phía trước nhà ở càng đổ nát, kiến trúc cao thấp nhấp nhô, lộn xộn, có thể nhìn ra được sự chênh lệch với bên phố phía Tây.

Miên Trúc giải thích với bọn họ, “Hầu hết Yêu Tu từ Yêu Giới lén qua đây liền ở chỗ này, lúc trước cha mẹ của ta cũng ở chỗ này, Yêu Giới không có linh thạch, lúc bọn họ tới đây trên người không có thứ gì đáng giá, nhà ở bên này, cũng đều là Yêu Tộc của chúng ta học Nhân Tộc của mấy người dựng lên.”