Giống như nhìn thấu tâm tư của cô, nhíu mày, hiếm khi có tâm trạng tốt giải thích, nói một câu: “Ta đã nói qua, nếu như Hỏa Tinh hữu dụng, đương nhiên ta sẽ buông tha cho ngươi.”
Có ý gì, Hỏa Tinh vô dụng thì hắn sẽ không buông tha cho cô sao?
Mạnh Nguyên nhìn chằm chằm Tư Chước, cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng trên ngực, giống như có thể nổ tung lên bất cứ lúc nào, nổ tung cô thành một màn sương máu, giống như cảnh tượng đã nhìn thấy đoạn thời gian trước kia ở trong sơn động.
Sắc mặt hơi trắng, ánh mắt của nam nhân không hề lùi lại, cô đã hiểu, cái tên này chưa cầm được Hỏa Tinh thì sẽ không buông tha cho cô.
Còn Hỏa Tinh có hữu dụng với hắn hay không, Mạnh Nguyên cũng không lo lắng về điều này.
Do dự một chút, Mạnh Nguyên đã có suy tính ở trong lòng.
Dung Thiếu Khanh ngồi ở phía trên quan tâm mở miệng, “Tiểu sư muội cũng đã đi ra ngoài một đoạn thời gian, nhân dịp Phó Trưởng Lão cũng ở chỗ này, tiểu sư muội đi theo hắn cùng nhau trở về đi. Đừng lo lắng, huynh sẽ không có việc gì, trước khi ra cửa sư phụ đã tính qua cho huynh, hữu kinh vô hiểm (*).”
(*) Hữu kinh vô hiểm: gặp chuyện đáng sợ nhưng không có nguy hiểm
Nếu là lúc nãy, đương nhiên Mạnh Nguyên sẽ mừng rỡ gật đầu, nhưng bây giờ, Mạnh Nguyên lén liếc sang đối diện một chút, sau đó miễn cưỡng kéo ra một nụ cười, “Không được, lấy được Cửu Thải Thiên Hoàng Thảo từ Yêu giới rồi muội lại trở về, nếu không muội sẽ không yên lòng.”
Dung Thiếu Khanh nghe xong, trên mặt hơi cảm động, “Tiểu sư muội......”
Nghe kỹ thì giọng nói còn có chút nghẹn ngào.
Mạnh Nguyên không nói gì, sau khi bình tĩnh rời khỏi phòng của Thiếu Khanh, nhỏ giọng nói với người đi ở phía trước một câu, “Ta sẽ đi theo ngươi đến Yêu giới lấy Hỏa Tinh, nhưng ngươi cũng đừng quá phận.”
Tư Chước nghe vậy, quay đầu lại nhìn cô một cái, miệng của cô mím rất chặt, ánh mắt nhìn hắn mang theo vài phần tức giận cùng quật cường.
Giống như nếu hắn dám không tuân thủ lời hứa, cô liền liều mạng với hắn.
Mạnh Nguyên không hề sợ hãi nhìn thẳng vào hắn, sau đó nghiêng người để đi, bởi vì tức giận, nên động tác xoay người hơi lớn, chiếc kẹp tóc trên đầu tạo thành hình vòng cung đẹp mắt, kẹp tóc trân châu kia hơi dài, lúc vung ra làm Tư Chước vô thức quay đầu lại, nhưng viên trân châu màu hồng này nhẹ nhàng lướt qua hai má của hắn.
Cảm giác hơi lạnh và trơn trượt nhẹ, làm cho hắn hơi sững sờ.
Thu dọn xong, bốn người liền rời khỏi khách sạn đi đến truyền tống trận ở trong thành.
Truyền tống trận ở quảng trường ngoài trời, từ góc nhìn của Mạnh Nguyên, lớn khoảng chừng một sân bóng đá, trên mặt đất được phủ gạch vuông màu trắng ngọc bích lên, sáng bóng đến mức thấy rõ người.
Bên ngoài truyền tống trận, dựng thẳng chín cột đá cao vυ"t lên tận mây, to đến mức phải cần mấy chục người mới ôm hết được, trên mỗi cột đá đều được điêu khắc thần thái của các yêu thú to lớn, hoặc là dữ tợn hoặc là đang bay lên, giữa các cột đá cùng cột đá ở giữa có một vòng sáng kết giới, kết giới trong suốt, có thể nhìn thấy người hoặc tu sĩ ở bên trong đi ra và đi vào.
Bên trong, trên mười bậc cầu thang, xây gần trăm truyền tống trận, truyền tống trận giống như thang máy ở hiện đại, nhưng cao cấp hơn thang máy nhiều, người xếp hàng đứng vào trong trận pháp, sau đó một tia sáng lóe lên trên bầu trời, người liền được truyền tống đi.
Mấy người Mạnh Nguyên cần đi đến cửa ra vào xếp hàng trước, vòng sáng ngoài kết giới có bốn lối vào, viết lần lượt theo hướng Đông Nam Tây Bắc.
Yêu giới ở phía Nam, bọn họ liền đi đến cửa vào ở phía Nam, bên cửa vào ở phía Nam lại chia ra hai chỗ thu phí bên trái và phải.
Ninh Trăn cùng Dung Thiếu Khanh đi ở phía trước, bọn họ lựa chọn xếp hàng ở bên phải, Mạnh Nguyên đứng ở sau lưng Ninh Trăn, cuối cùng là Tư Chước.
Lần đầu tiên Mạnh Nguyên nhìn thấy cảnh tượng hùng tráng như vậy, không chịu được sự tò mò nên hết nhìn sang phía Đông lại nhìn sang phía Tây, tu chân giới thật sự quá lớn, phòng thì rộng, chỗ thì lớn, người cũng nhiều, cô cảm thấy cảnh tượng này hơi giống đi du xuân ở hiện đại.
Đôi mắt nhìn về phía cột đá ở nơi xa, trên mặt lại lộ ra vẻ sợ hãi và ngạc nhiên, “Đó là yêu thú gì vậy? Nhìn thật là oai phong.”
Ninh Trăn đang cùng Dung Thiếu Khanh bàn bạc nên đi đường nào ở phía trước, khoảng cách từ Thành Minh Nguyệt đến Yêu giới quá xa, ở giữa cần chuyển sang những truyền tống trận khác, Mạnh Nguyên thuộc loại hỏi gì cũng không biết, Tư Chước là mặc kệ mọi việc, chỉ có thể để Ninh Trăn cùng Dung Thiếu Khanh quyết định, nên không có ai để ý tới và nói chuyện với cô.
Tư Chước đứng ở sau lưng Mạnh Nguyên, hai tay vòng trước ngực, hơi nhàm chán gục đầu xuống, nghe được âm thanh vô thức ngẩng đầu lên và liếc nhìn, theo tầm mắt của cô nhìn lên trên cột đá có yêu thú quấn lấy ở phía xa, hình người thân rắn, sau lưng mọc lên hai cái cánh, khuôn mặt dữ tợn hung ác, nhíu mày, cũng không nhận ra đây là yêu thú gì, chắc là đã tuyệt chủng trong cuộc chiến lớn ở Thượng Cổ.
Hắn dời đi ánh mắt, liếc mắt nhìn cô gái ở trước người, quá nhiều người, hai người đứng hơi gần, gần như chỉ cách hai inch, vóc dáng của cô không cao, chỉ tới bả vai của hắn, tùy ý liếc mắt liền thấy khuôn mặt trắng hồng cùng đôi môi đỏ chu ra của cô.
Lúc này cô đã dời đi chú ý, ánh mắt rơi vào trên người nam tu xếp hàng ở bên trái, nam tu kia mặc một bộ đồ màu đen, rất cao và eo cũng nhỏ nữa, khuôn mặt lạnh lùng trắng nõn.
Cô lén liếc nhìn nam tu, đôi mắt giống như dính ở trên người của người ta, nửa ngày cũng chưa di chuyển.
Tư Chước cười nhạo một tiếng, cố ý cúi người, đưa mặt tiến đến bên tai cô, nhỏ giọng mập mờ hỏi một câu, “Có đẹp không?”