Chương 32

Chương 8: Rời đi

Mạnh Nguyên yên lặng thu hồi chân, sau đó ngồi xổm xuống nhìn hắn, thử thăm dò kêu một tiếng, “Tư Chước?”

Con rắn nhỏ màu đen trên mặt đất không có trả lời, hơi ngẩng đầu, vẻ mặt kiêu ngạo nhìn cô một cái.

Khoé miệng của Mạnh Nguyên hơi co giật, cô cũng không thèm để ý, quan sát hắn vài lần, thái độ coi trời bằng vung này, đã xác nhận được thân phận của hắn ở trong lòng rồi.

Chẳng qua là nhịn không được hỏi, “Ngươi đã làm cái gì vậy? Tại sao lại đánh nhau với người ta vậy?”

Không phải là đi trộm đồ sao, tại sao lại làm như là đi đào phần mộ tổ tiên của người ta vậy?

Con rắn nhỏ màu đen hừ lạnh một tiếng, nhưng bởi vì hình tượng hiện tại của hắn không được đẹp cho lắm, dáng vẻ nhìn cao ngạo và lạnh lùng như lúc bình thường, bây giờ nhìn lại thấy hơi buồn cười.

Có lẽ hắn cũng phát hiện được điều này, giật giật cơ thể, lập tức thấy hoa mắt, con rắn nhỏ màu đen trên mặt đất biến mất, biến thành một anh chàng đẹp trai đứng dựa vào bức tường cách đó không xa.

Hắn thậm chí còn biến hình một lần nữa để đổi bộ đồ khác, bên trong là áo dài có cổ màu trắng như tuyết, bên ngoài là một cái áo choàng to lớn với với tay áo màu đen có hoa văn hình đám mây, áo choàng bên ngoài kia rất là lộng lẫy, ống tay áo cùng cổ áo đều có viền màu vàng, chỗ chạm đất ở phía sau lưng thêu lên những đoá hoa lớn có màu sắc rực rỡ, Mạnh Nguyên không biết đoá hoa kia, chỉ cảm thấy quá diêm dúa loè loẹt.

Hết lần này tới lần khác những bộ quần áo khoa trương và loè loẹt như thế này mặc ở trên người hắn rất phù hợp, không hề nữ tính chút nào, mà mang theo khí thế ngạo mạn coi thường mọi thứ.

Nam nhân nghiêng người nhìn sang phía Mạnh Nguyên, đôi tay thon dài trắng nõn chống lên trên tường, hơi cong người lên, mái tóc dài đen dày được buộc cao lên bởi sợi dây cột tóc màu đỏ, buông xuống bên cạnh, che khuất hơn nửa khuôn mặt của hắn, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy cái trán trắng nõn cùng khuôn mặt thon dài nữ tính của hắn.

Hắn nắm tay đặt ở trước môi, buồn bực ho hai lần, nghe được câu hỏi nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Mạnh Nguyên một chút, mấp máy môi đỏ, ánh mắt hơi lạnh lùng, giơ chân lên liền đi.

Hắn đi hơi nhanh, có thể nhìn rõ chân phải hơi khập khiễng.

Mạnh Nguyên bị hắn nhìn nên hơi chột dạ, chờ hắn đi xa một chút mới yên lặng đi theo, hai người đi một đường trở về khách sạn.

Lúc trở về khách sạn, bầu trời bên ngoài đã hơi sáng.

Ninh Trăn còn chưa ngủ, cùng Tiểu Ngư Yêu ngồi ở trong phòng của Mạnh Nguyên, hình như đang chờ bọn họ. Tiếng cảnh cáo lúc nãy trên bầu trời đều vang vọng đến mỗi một góc của Thành Minh Nguyệt, đương nhiên cô ấy cũng nghe được, còn đoán được có thể là Tư Chước đã bị lộ.

Trong lòng lo lắng không yên, không thể ngồi yên được, cộng thêm Tiểu Ngư Yêu tới gõ cửa, liền đi tới trong phòng của Mạnh Nguyên chờ.

Hình như Tư Chước biết được cô ấy ở chỗ này, trực tiếp nhảy vào từ cửa sổ của phòng Mạnh Nguyên.

Trong phòng, Ninh Trăn cùng Tiểu Ngư Yêu một trái một phải ngồi quanh bàn tròn, chắc Tiểu Ngư Yêu đã buồn ngủ, nằm trên mặt bàn ngủ rất ngon, Ninh Trăn thì đang lơ đãng nấu linh trà, ngẩn ngơ nhìn góc nhà.

Nhìn thấy bóng dáng của Tư Chước, vội vàng kích động đứng lên, “Lấy được không?”

Ti Chước đứng vững, nghe vậy dừng một lát, sau đó lấy một cái hộp dài màu xanh ngọc từ trong ngực ra dài đưa cho cô ấy, nói một cách ngắn gọn và súc tích “Đây là Ly Nguyệt Lam Diệp.”

Không nói nửa lời thừa thãi, càng không có nói một câu về việc chính mình bị thương.

Ninh Trăn nhận lấy, nhẹ nhàng mở hộp ra, nhìn thấy linh thảo phát ra ánh sáng nhẹ màu xanh nằm ở trong hộp, trong mắt lộ ra vẻ vui mừng, “Là cái này.”

Giống y hệt như những gì mà Vân Phu Nhân miêu tả.

Cảm kích nhìn Tư Chước một lát, “Cảm ơn.”

Không đợi Tư Chước trả lời, liền vội vàng cầm thảo dược đi, muốn đi về phòng dựa theo yêu cầu của Vân Phu Nhân tiếp tục nuôi dưỡng Ly Nguyệt Lam Diệp.

Tư Chước nhìn bóng lưng của cô ấy một lát, không nói gì, ngồi xuống ôm ngực, tự rót cho mình một chén trà.

Uống một ngụm trà, hình như hắn lại nhớ tới cái gì, dừng động tác lại, sau đó đặt chén trà xuống, lấy một bình đan dược từ trong ngực ra, cho mình ăn một viên Phục Nguyên Đan, chính là bình đan dược mà tối hôm qua Mạnh Nguyên cho kia.

Lúc nuốt hơi giơ cằm lên, vẻ mặt trên mặt bình tĩnh, hắn vô tình giơ mắt lên, vừa lúc đối diện với ánh mắt đồng tình của Mạnh Nguyên ở bên cạnh, lúc đầu Tư Chước không cảm thấy có gì, chẳng biết tại sao, đột nhiên trong lòng sinh ra một tia tức giận, vẻ mặt của hắn lạnh lùng, giọng nói đột nhiên u ám nói: “Không muốn đôi mắt nữa, ta có thể đào ra giúp ngươi.”

Rõ ràng là hai thái độ khác nhau.

Nắng mưa thất thường, sáng nắng chiều mưa.

Mạnh Nguyên không biết chính mình lại chọc hắn ở chỗ nào, bị dọa đến mức rụt cổ một cái, thầm mắng một câu bệnh tâm thần ở trong lòng, quay người chạy đi.