Chương 29

Tâm trạng không được tốt lắm.

Đi vào phòng, Tiểu Ngư Yêu ngẩng đầu nhìn Mạnh Nguyên, vô cùng tri kỷ an ủi: “Tỷ tỷ mặc bộ này rất xinh đẹp, là ca ca không hiểu được.”

Nói xong gật đầu như thật, bày tỏ chính mình không có nói dối.

Mạnh Nguyên miễn cưỡng nhếch khóe miệng lên.

Trong lòng có ý nghĩ ác độc, đáng đời người nào đó xứng đáng làm nam phụ.

Bị gián đoạn như vậy, Mạnh Nguyên cũng quên chuyện buổi tối hôm nay Tư Chước muốn đi phủ thành chủ.

Trời đã tối rồi, Mạnh Nguyên cùng Tiểu Ngư Yêu sắp xếp lại những đồ mà họ mua vào ban ngày, làm xong liền làm cho mình cùng Tiểu Ngư Yêu một cái hút bụi quyết, lên giường và đi ngủ.

——

Nửa đêm, Mạnh Nguyên bị tỉnh giấc bởi một trận gió lạnh.

Gió lạnh thấu xương thổi vào trên người cô, cho dù cô đã ở Trúc Cơ Kỳ, cũng cảm thấy hơi lạnh.

Mơ màng mở mắt ra, sau đó thấy chính mình đang bị treo lơ lửng ở giữa không trung và đang bay về phía trước, hơi bối rối trong một lát, chớp chớp mắt, vô thức giật giật cơ thể, phát hiện hình như chính mình đang bị cái gì trói lại, không thể động đậy.

Nhíu mày cúi đầu nhìn, lập tức mở to đôi mắt, cơ thể của cô không những bị trói chặt mấy vòng, còn cách mặt đất rất xa, xa tới mức không nhìn thấy rõ phong cảnh ở dưới, nhìn có vẻ phải cao đến mấy trăm mét.

Hít một ngụm khí lạnh, nhịn không được hét ra tiếng, “A a a......Cứu mạng......”

“Hét cái gì?”

Trên đỉnh đầu truyền đến một giọng nói lạnh như băng, lập tức có một lá bùa được ném lên trán của Mạnh Nguyên.

Âm thanh đột ngột dừng lại.

Cũng không biết có phải bay quá nhanh hay không, gió xung quanh hơi lớn, thổi đến mức lá bùa trên trán của cô bay phần phật, nhưng mà lại không bị rơi ra.

Hai tay của Mạnh Nguyên bị trói chặt vào người nên cô không thể cử động được, chỉ có thể dựa theo âm thanh ngẩng đầu nhìn lên phía trên, phía trên đỉnh đầu cô hai mét là một thanh kiếm đang bay, Tư Chước đang nhàm chán ngồi ở phía trên, hắn mặc một cái áo choàng màu đen, tay trái nâng mặt, tay phải cầm một viên trân châu màu trắng ném chơi.

Thanh kiếm dưới người hắn chính là thanh kiếm nhỏ hình rắn mà Mạnh Nguyên đã nhìn thấy ở trên tay của hắn trước đó vài ngày, nhưng lần này đã biến lớn hơn rất nhiều, dài khoảng hai mét, rộng nửa mét, một mình hắn ngồi ở phía trên vẫn còn thừa chỗ.

Ở chuôi kiếm, có một chiếc roi màu tím đậm được tuỳ ý quấn ở phía trên, một đầu khác của chiếc roi được cột vào trên người cô.

Hình như đã phát hiện được ánh mắt của cô, nam nhân liếc nhìn từ trên cao xuống, cười nhạo một tiếng, “Ta đã nói muốn ngươi canh chừng, đương nhiên sẽ không quên.”

Như đang cười nhạo cô tự cho mình thông minh, hắn nhẹ nhàng di chuyển ánh mắt, tiếp tục ném viên trân châu ở trong tay lên cao, làm như không hề để cô vào trong mắt.

Mạnh Nguyên tức đến mức hộc máu, cắn răng.

Lại ghi một món nợ của hắn ở trong lòng.

Cũng không biết đã bay được bao lâu, cuối cùng hai người rơi xuống trong một ngõ nhỏ không có một ai.

Sau khi hai chân của Mạnh Nguyên dẫm lên mặt đất, lập tức mềm nhũn, suýt chút nữa tê liệt ngã xuống mặt đất, nhanh chóng đưa tay ra chống lên bức tường ở bên cạnh, miễn cưỡng chống đỡ được cơ thể.

Cô cúi đầu xuống che ngực thở dốc, gương mặt trắng bệch cả nửa ngày vẫn chưa phục hồi được.

Tư Chước khôi phục dáng vẻ lạnh lùng như thường ngày, giơ tay lên sửa lại ống tay áo, nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Mạnh Nguyên, sau đó quay đầu nhìn về bức tường cao ở phía trước cách đó không xa, “Nơi này chính là phủ thành chủ.”

Bức tường cao lớn đồ sộ, cho thấy tòa phủ thành chủ này không tầm thường.

Mạnh Nguyên đã đoán được, im lặng.

Tư Chước dường như nhìn thấu được suy nghĩ của cô, cong khóe miệng lên cười xấu xa, “Canh chừng cho tốt, đừng cố giở trò gì.”

Nói xong nghiêng đầu sang chỗ khác, tiếp tục nhìn về phía bức tường cao, vẻ mặt dần dần u ám, thậm chí mang theo vài phần nghiêm trọng.

Mạnh Nguyên dựa vào nét mặt của hắn liền đoán được, phủ thành chủ này không dễ đột nhập, chỉ sợ bên trong vô cùng nguy hiểm.

Trong lòng cảm thấy lo lắng, không để ý tới sự chán ghét đối với hắn, hơi sợ hãi thử thăm dò nói: “Có quá nguy hiểm không, nghe Vân Phu Nhân nói thành chủ đã là Hóa Thần Kỳ, lỡ bị phát hiện thì phải làm sao bây giờ? Nếu không chúng ta bàn bạc kỹ hơn đi?”

Lo lắng cái tên này đánh không lại liên lụy đến cô, hình như ở trong sách thì Tư Chước bị thương ở nơi này.

Hắn đều có thể bị thương, huống chi là cô.