Đi dạo xong ở bên ngoài rồi thì lại đi vào trong phòng nhìn xem, lúc đi ngang qua bàn trang điểm, Mạnh Nguyên đã thấy được dáng vẻ thật sự của chính thân thể này, mấy ngày nay cô không dám soi gương, đột nhiên đối mặt với người ở trong gương, trong một khoảnh khắc cũng không cảm thấy đáng sợ như vậy.
Người này có dáng vẻ rất giống cô, nhưng xinh đẹp hơn cô rất nhiều, da trắng như tuyết, khuôn mặt sáng như ngọc, bên trong khuôn mặt trong sáng lại lộ ra mấy phần thông minh.
Là một người rất xinh đẹp, cho người ta cảm giác như một bông hoa trắng nhỏ rất vô hại, là loại người mà hơi chu môi ra cũng làm người ta mềm lòng.
Những miêu tả liên quan tới nữ phụ ở trong sách đều là ngang ngược điêu ngoa, ỷ thế hϊếp người, là loại hình tượng sẽ khiến người ta khó chịu nếu mọi việc không như ý muốn. Lần đầu tiên gặp mặt nhân vật nữ chính liền đánh nhau, cho nên Mạnh Nguyên là kiểu nữ phụ xinh đẹp rực rỡ nhưng lại có dáng vẻ rất hung dữ.
Chưa bao giờ nghĩ đến chủ nhân của thân thể này trong sáng động lòng người như vậy, làn da trắng như sứ không có tì vết, khuôn mặt xinh đẹp, đôi mắt ướŧ áŧ.
Cũng khó trách giai đoạn trước ở trong sách, cho dù nữ xứng làm cái gì, nhân vật nam chính Dung Thiếu Khanh đều có thể nhịn được, còn muốn dạy dỗ cô thật tốt và bẻ tính cách của cô lại.
Trừ cái này, Mạnh Nguyên nhìn vào ngực của cô gái ở trong gương, thật tốt a, căng phồng, cái này phải đến cỡ G đi?
Cô biết là rất lớn, nhưng không nghĩ tới sẽ lớn như vậy.
Khó trách mấy ngày nay cảm thấy không thoải mái, lúc ngủ ngực vẫn căng.
Mạnh Nguyên thu hồi tầm mắt lại, quyết định chờ đến khi về tông môn sẽ tự làm áo ngực, lớn như vậy, cô đi đường cũng không dám đi nhanh.
Muốn chết, đời trước cô chỉ có AA thôi.
——
Thuyền phi hành đi ba ngày.
Ba ngày sau, đoàn người đã đến Thành Minh Nguyệt.
Trong thành không cho phép mọi người đi phi hành, bốn người xuống ở cửa thành, giao mười hai viên linh châu, sau đó thuê một xe ngựa hỏa diễm (*) có sáu móng, trực tiếp đi đến khách sạn Phù Vân lớn nhất ở trong thành, tương đối an toàn.
(*) Ngựa hỏa diễm: ngựa lửa
Lần trước mấy người đi qua đây cũng ở nơi này, thanh toán linh châu xong, yêu cầu ba phòng, đồng thời hỏi thăm một chút về Y Tu nổi tiếng ở trong thành, biết được Vân Phu Nhân ở phía Bắc của thành là người nổi tiếng nhất.
“Mặc dù Vân Phu Nhân là tán tu (*), nhưng lúc trước đi nhầm vào một bí cảnh đạt được truyền thừa của Y Tu, hơn nữa thiên phú của bản thân cô ấy rất cao, y thuật của cô ấy vô cùng tốt, thậm chí có thể nói là không bệnh nào mà cô ấy không thể chữa khỏi, đều nói không thua kém gì Diệp Gia Soa ở Đông Châu, thường xuyên có người ở bên ngoài tới đây để xin chữa bệnh đâu.”
(*) Tán tu: người tu tiên nhưng ko có tông môn
“Nếu mấy người muốn xin chữa bệnh, tốt nhất nên đưa bệnh nhân tới cửa, một ngày Vân Phu Nhân chỉ khám cho mười người, mà giá lại rất cao, hiện tại mấy người đi có lẽ còn có thể kịp khám vào hôm nay.”
Nghe như vậy, Ninh Trăn liền bỏ ý định gọi Y Tu tới đây, đỡ Dung Thiếu Khanh lên liền nhanh chóng đi ra ngoài.
Hai ngày trước Dung Thiếu Khanh đã tỉnh lại, nhưng cũng không chuyển biến tốt đẹp hơn bao nhiêu.
Mạnh Nguyên dừng chân một chút, do dự có muốn đi theo sau hay không, cũng chỉ do dự một lúc như vậy, nam nhân ở cách đó không xa dường như đã nhìn ra cái gì, cong khóe môi lên cười hỏi một câu, “Sao vậy, không tới đó nhìn sao?”
Giọng điệu thờ ơ, giống như chỉ thuận miệng hỏi một chút.
Nhưng một câu tiếp theo, liền làm cho tim của Mạnh Nguyên căng thẳng, “Từ lúc đi trên núi xuống, hình như Mạnh Đạo Hữu có chỗ nào trở nên không giống với lúc trước nữa thì phải.”
Mạnh Nguyên nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn hắn, không xác định được là hắn đã phát hiện ra cái gì.