Tuy nói chỉ là hồn phách, nhưng cũng là gương mặt của Tần Mặc Hàm, Tô Tử Ngưng chẳng biết vì sao như vậy ngượng ngùng, vội vã di động ngón tay che đi con mắt của nàng. Người hồn thế nhưng linh hoạt lợi hại, che khuất nơi này, nàng lập tức chui đầu qua nơi khác, càng không cho nàng xem, nàng càng hiếu kỳ, ánh mắt mỗi lần đều trắng trợn không kiêng dè rơi vào trên người Tô Tử Ngưng.
Tô Tử Ngưng mắc cỡ mặt đỏ tới mang tai, hoàn toàn quên mất bản thân mình chính là một lão gia hoả, cuối cùng phản ứng kịp liền âm thầm phỉ nhổ bản thân thật ngốc, mau mau dùng quần áo che khuất thân thể. Người hồn thấy thế liền nhảy đến trước mặt nàng, còn muốn xốc lên quần áo của nàng. Tô Tử Ngưng lại không nỡ trách, sợ thương tổn đến nàng ấy, chỉ có thể một bên trốn, một bên nhanh chóng mặc quần áo tử tế. Cuối cùng đem người hồn đang đuổi theo nàng nâng ở trong tay, nhẹ nhàng đâm đâm trán nàng ấy: "Tiểu háo sắc."
Người hồn muốn thân cận nàng, thấy nàng nâng chính mình, tuy rằng bị đâm cái trán, vẫn là ngoan ngoãn vùi ở phía trên, đáng yêu đến mức khiến cho Tô Tử Ngưng liên tục xoa đầu của nàng ấy.
Nhìn dáng dấp nàng ấy quá mức nhỏ bé, Tô Tử Ngưng quan sát nàng ấy kĩ hơn, khóe mắt mê tia tiếu ý, nàng cũng không để ý chính mình lúc này ngũ quan đã nẩy nở, nét quyến rũ lúc ẩn lúc hiện xưa kia giờ đây càng triệt để tỏa ra, hoa đào trong mắt mang theo ý cười, liền biểu lộ một luồng phong tình, ngũ quan hoàn mỹ, mặt mày thon thả cân đối, một tấm môi đỏ hơi mím môi, càng khiến người say mê thất thần.
Nàng vẫn chưa phát hiện sự biến hóa của mình, nhìn người hồn thấp giọng rù rì nói: "Tần Mặc Hàm, ta vốn tưởng nàng là một người đàng hoàng nghiêm túc, trong ngày thường quy củ, nàng xem một chút, người hồn của nàng không đúng đắn, có thể thấy nguyên bản nàng cũng không phải người nghiêm chỉnh gì."
Thấy người hồn đang xuất thần nhìn lại mình, nàng bỗng nhiên nhớ đến Tần Mặc Hàm trước kia từng nói:
"Nguyên nhân ta đối tốt với nàng sao? Vì ta muốn nàng."Lúc trước Tô Tử Ngưng chỉ là ngạc nhiên, bây giờ hồi tưởng lại, nàng ấy tuy trêu đùa mình nhưng trong lời nói tựa hồ lại lộ ra nghiêm túc, nghĩ vậy tim nàng đột nhiên có chút loạn. Tô Tử Ngưng ấn ấn vào trái tim, có chút luống cuống, hít sâu một cái, thu hồi thần trí, mở miệng nói: "Ta muốn đi ra ngoài , bên ngoài rất đáng sợ, nàng trở về bên trong đèn được không?"
Người hồn lắc đầu, tránh đi xa xa, Tô Tử Ngưng không biết làm sao, suy nghĩ một chút lại tiếp tục nghiêm túc nói: "Lúc không có nguy hiểm nàng cứ ở trong l*иg ngực của ta, nhưng có chuyện gì, nàng nhất định phải vào trong đèn, được không?"
Người hồn tựa hồ nghe đã hiểu, ngoan ngoãn đi tới, lập tức bay vọt tiến vào trong l*иg ngực Tô Tử Ngưng.
Tô Tử Ngưng: "…"
Tô Tử Ngưng bất đắc dĩ đến cực điểm, đưa tay ổn định vật nhỏ đang làm loạn trong l*иg ngực, giúp nàng ấy lộ đầu ra bên ngoài: "Liền như vậy đợi, không được lộn xộn." Người hồn rất nghe lời, dùng tay nắm lấy vạt áo Tô Tử Ngưng, ngó dáo dác nhìn ra phía ngoài.
Tô Tử Ngưng lần thứ hai bước vào màn sương đen kịt, dọc đường những đoàn khói đen phát ra tiếng kêu sắc bén cuồn cuồn không ngừng đánh vào thân thể nàng. Người hồn nhìn thấy lập tức trốn sâu vào trong l*иg ngực, đem đầu vùi kĩ, khiến cho Tô Tử Ngưng vừa đau lòng lại vừa buồn cười. Nàng lấy ra Càn Khôn Phiến, ánh sáng dìu dịu trong nháy mắt xua tan những đoàn khói đen độc hại kia.
Đời trước nàng thật sự cái gì cũng không hiểu, cho nên không cách nào phát huy được uy lực của Càn Khôn Phiến, đến nỗi mấy lần suýt chút nữa bỏ mạng, may là Càn Khôn Phiến hộ chủ tự mình xuất ra linh lực, nàng mới kéo dài được chút hơi tàn. Khi đó gặp mấy vật bẩn ở Mai Cốt Chi Địa khiến nàng cực kỳ sợ hãi, hiện tại lần nữa đi vào, gần như phai nhạt. Đại khái là nàng không còn ngây thơ vô tri như trước nữa, lại có linh thể bé nhỏ này ở bên mình, cho nên nàng dù thế nào cũng không quá hoảng sợ.
Tô Tử Ngưng ngoắc ngoắc khóe miệng, vỗ vỗ vật nhỏ đang giả chết bất động: "Được rồi, chớ sợ, không sao rồi."
Người hồn cẩn thận từng li từng tí một thò đầu ra, phiên bản thu nhỏ Tần Mặc Hàm vẻ mặt vô cùng sinh động, ánh mắt nhìn quanh, lại lần nữa bới ra y phục Tô Tử Ngưng. Nàng tựa hồ thật sự tin tưởng Tô Tử Ngưng sẽ bảo vệ mình, cho nên trong lúc nàng ấy giao chiến với xương cốt từ lòng đất chui lên, nàng vẫn không chui trốn vào trong ngực, trái lại lúc nàng ấy chém chúng nó tan xác, nàng đàng hoàng trịnh trọng gật đầu tán dương.
Tô Tử Ngưng đi ra chính là vì muốn ở trong hoàn cảnh ác liệt này rèn luyện chính mình, nàng vốn tinh thần vô cùng căng thẳng, nhưng làm sao cũng không thật sự nghiêm túc được, chỉ vì vật nhỏ trong l*иg ngực quá mức đáng yêu .
Biết rõ thực lực của chính mình, Tô Tử Ngưng không dám đi quá xa, sau khi diệt trừ đám thi cốt biến xung quanh, thì nàng liền ngồi xuống dưỡng khí. Thế nhưng nàng phát hiện một chuyện khá phiền phức, Mai Cốt Chi Địa tuy linh lực rất dồi dào nhưng lẫn lộn quá nhiều ma khí, nàng hiện cần phải hút linh lực vào để bù đắp lại sức khỏe, nhưng cũng cần tiêu hao một phần để bài trừ ma khí ra ngoài. Tất nhiên không thể thanh trừ ma khí đơn giản như vậy, nàng tuy rằng có thể chất đặc thù, khi đó nhập ma rồi nàng mới hiểu rõ cách trừ đi ma khí, hiện giờ sức mạnh không đủ, nàng tự nhiên không thể hoàn thành một sớm một chiều.
Nhưng mà linh lực bên trong động phủ bị nàng hấp thu gần hết rồi, dù sao ngũ linh căn tu luyện thật sự vô cùng hao phí. Quan trọng nhất là Tụ Hồn Đăng cần phải được hấp thu linh lực thuần khiết, người hồn Tần Mặc Hàm cần linh lực để ôn dưỡng, nếu trực tiếp hấp thụ linh lực ở Mai Cốt Chi Địa, ma khí sẽ ăn mòn Tần Mặc Hàm người hồn.
Do dự chốc lát, Tô Tử Ngưng đi đến quyết định, dù sao đã trở lại đường xưa rồi, vậy cũng không ngại tiếp tục. Nàng ngồi ở cửa động phủ nhìn lên bầu trời, không nhìn thấy nhật nguyệt ngôi sao, cũng đồng nghĩa với việc không dùng được Tinh Thần Quyết. Thở dài nhắm mắt lại, nàng chậm rãi giơ tay lên, khói đen toàn bộ lăn lộn gào thét, giống như đang sôi trào, sau một hồi, một luồng tinh khiết Tinh Thần chi lực mang theo ma khí tất cả hướng Tô Tử Ngưng đan điền hội tụ.
Tô Tử Ngưng trải qua không thoải mái, mà giờ khắc này Tần Mặc Hàm cũng đồng dạng khổ cực, nàng ròng rã so với người khác muộn tu luyện hai mươi hai năm, đối với người được đặt quá nhiều kỳ vọng như nàng mà nói, cần trả giá càng nhiều. Nơi Bắc Xuyên rộng lớn nằm ở cực bắc Tần gia, khắc nghiệt không thể tưởng nhưng lại là nơi tuyệt hảo cho đệ tử Tần gia rèn luyện.
Tần Mặc Hàm mang theo bốn người đi vào nơi sâu nhất Bắc Xuyên chi địa đã hai mươi năm không về, nếu không nhờ Tần Bách Xuyên theo dõi và truyền về tin tức nàng vẫn còn tốt, Nhan Khuynh sợ rằng đã phát điên. Mượn linh khí nơi sông băng yêu thú đến tu luyện nhiều không đếm xuể, thậm chí một phần đã có linh trí như người, ở trong đó ngang qua, nguy hiểm có thể tưởng tượng được.
Tần Phóng nhìn Tiểu chủ tử rút kiếm từ trên thân sói tuyết ra, trong mắt có chút lo lắng: "Tiểu chủ nhân, người lại bị thương . "
Sói tuyết là yêu thú hung tàn gian xảo nhất Bắc Xuyên, trời sinh chuyên về đánh lén, tốc độ thật nhanh, mà con sói tuyết này đã tu luyện đến mức có thể cưỡi gió, Tiểu chủ nhân giao đấu với nó vô cùng cực khổ, thực lực xem chừng ngang nhau, nhưng đột nhiên nàng lại phân tâm vì vậy bị sói tuyết bắn ra mũi tên băng trúng vào vai.
Tần Mặc Hàm lắc lắc đầu: "Nơi này không chỉ một mình nó, nó đã sinh hài tử, chắc là ra ngoài tìm kiếm thức ăn. Sói đực rất nhanh sẽ tìm lại đây, nếu như nó đưa tới bầy sói, liền nguy rồi, chúng ta đi." Dứt lời, nàng sử dụng mấy viên đan dược hồi phục, không nói thêm lời xoay người rời đi.
Mấy người Tần Phóng có chút không biết làm sao, tiểu chủ nhân không còn người hồn, hầu như cứng nhắc, nói chuyện làm việc toàn bộ đều là lựa chọn cách tối ưu nhất, lý trí gần như lãnh khốc. Tuy rằng lãnh khốc, nhưng mỗi lần bọn họ bị tập kích trúng thương, nàng đều ban cho bọn họ rất nhiều đan dược trị thương, đều là những thuốc cấp cao…Bọn họ đều thập phần xúc động mà toàn tâm toàn ý nghe theo lời nàng. Mà tiểu chủ nhân trở về mười năm, biểu hiện của người trong thời gian này khiến đệ tử trong tộc thán phục sát đất, người quả thật là thiên phú trác tuyệt được trời cao hậu đãi.
Tần Mặc Hàm không để ý đến tâm tư của bọn họ, chẳng qua là nhịn không được ấn ấn trái tim, vừa rồi nàng vốn có thể né qua, nhưng trong lòng đột nhiên dâng lên một cơn chấn động, không biết làm sao, tim đập đến có chút nhanh, tựa hồ có hơi căng thẳng cùng rung động. Nàng đã mười năm không có cảm tình gợn sóng, lần này cảm xúc đến không sao hiểu được, khiến cho nàng đột nhiên không kịp chuẩn bị, nhưng mà nàng nhíu mày, cảm giác này cũng không tệ lắm. Xem ra nàng cần nỗ lực nhiều, nhanh chóng đi ra ngoài tìm người hồn của nàng.
Tu chân thời gian không kể năm tháng, trong nháy mắt Tô Tử Ngưng tiến vào Mai Cốt Chi Địa đã hai mươi năm, giờ khắc này nàng ăn mặc một thân quần áo màu đen, nhìn chiến trường xưa vang vọng âm thanh "Gϊếŧ" đến rung trời. Bên trong rất nhiều tiên giai pháp khí ngổn ngang cắm trên đất cát đen kịt, có cái theo chủ nhân ngã xuống triệt để bị hủy diệt, có cái còn lại chút tàn thể chôn nửa thân mình bên trong cát đen, cũng có cái vẫn sót lại chút linh khí, ngày đêm cất lên tiếng khóc nghẹn ngào bi thương.
Đứng ở bên cạnh, Tô Tử Ngưng trong lòng phảng phất như bị vạn ngàn đá tảng ngăn chặn, trầm trọng mà hoảng sợ. Đứng ở đây, chính là đứng giữa luyện ngục, làm sao có thể không sợ hãi. Những luồng khí thê lương tích tụ bên trong thỉnh thoảng xông tới làm cho nàng khó chịu vô cùng. Tuy nhiên nơi này lại là vùng đất tốt nhất để nàng mài giũa, các vị đại năng cảnh giới Độ Kiếp cùng Tiên Thiên trong đó không ngừng lặp lại cảnh chém gϊếŧ, từ tàn ảnh còn sót lại có thể lĩnh ngộ được đạo pháp của bọn họ, đây chính là trận chiến mà rất nhiều người đều tha thiết được xem.
Thế nhưng vô số oán niệm sát khí của các vị đại năng ấy đều hội tụ ở đây, cho nên không thể lơ là nguy hiểm, nhìn xem quá lâu, thần hồn đều bị quấy rầy, liền có thể bị mạnh mẽ kéo vào bên trong chiến trường, lún sâu vào, đem người lạc lối biến thành bọn họ, thay thế bọn họ mà chìm đắm trong vô tận chém gϊếŧ, cho đến khi triệt để bị hủy diệt, hồn phi phách tán! Biết được rõ ràng điều này, bởi vì năm đó Tô Tử Ngưng trong lúc hoảng sợ quá độ, đã bị kéo vào trở thành người trong cuộc, liên tục tham dự chém gϊếŧ. Cảm giác đau đớn cùng hoảng sợ chân thực vô cùng khiến cho nàng muốn tan vỡ, nếu không phải vì nàng không cam lòng chết ở nơi chôn xương, ý chí muốn sống quá mức mãnh liệt, cuối cùng nhặt về được một mạng, thì đã sớm chết ở chỗ này.
Nhưng hai mươi năm qua, Tô Tử Ngưng không chỉ một lần tìm thấy đường sống từ trong nơi đó, một là nàng đã có chuẩn bị tâm lý trước, hai là có Tụ Hồn Đăng ở bên, nàng sẽ không triệt để lạc lối vào mộng cảnh. Chỉ là không biết có phải do đời trước nàng từng nhập ma hay không, mỗi lần bị cuốn vào chiến trường, nàng luôn bị ma khí còn sót lại chi phối, luôn nhập vai thành người bên ma tộc cùng người tu chân đối chiến. Tuy rằng có chút kinh ngạc, nhưng nàng cảm thấy có thể chịu được.
Sau đó nàng ở giữa chiến trường ngồi xếp bằng xuống, một lát sau, nàng mở mắt ra, trong lòng bỗng nhiên dấy lên một luồng cộng hưởng mãnh liệt, đây là dĩ vãng nàng chưa bao giờ gặp phải. Nàng cúi đầu, con mắt bỗng nhiên trợn to. Một thân màu đỏ nạm vàng áo giáp, tinh tế dáng người, trong tay ám sắc trường thương, đây là Ma Đế! Nàng còn chưa kịp sợ run lên, thì một mũi tên màu vàng chói mắt bay thẳng về phía nàng! Nhưng là, nàng biết mũi tên đó là do ai bắn tới.
Giờ khắc này thân thể của nàng không bị chi phối, thế nhưng tâm tùy ý động, nắm lên Thí Thần Thương bay thẳng đến người vừa bắn tiễn kia, nàng cực kỳ nhận biết được nội tâm Ma Đế trong lúc này, cuồng loạn, dày đặc bi thương cùng điên cuồng, mâu thuẫn lôi kéo, mà đối phương bên kia cũng triệu ra linh kiếm vàng rực cùng nàng quấn đấu.
Hai người mãnh liệt đυ.ng vào nhau, nổi lên một trận sóng linh lực dữ dội, trực tiếp chấn động rung chuyển cả đất trời, Tô Tử Ngưng ở trong đó suýt chút nữa bị văng ra, ngẩng đầu lên thì thấy kiếm đã bay đến sát bên nàng!
Nàng hiểu được sau khi bị cuốn vào đây, một khi thần thức của nàng cùng tàn thức vị Ma Đế kia cộng hưởng với nhau, liền tương đương với việc kế thừa năng lực của đối phương, thay nàng ấy mô phỏng lại trận đấu này, tuy nói sẽ kịch liệt hao tổn tinh thần lực, nhưng chiêu thức cùng tu vi, liền không cần nàng phải suy nghĩ. Đây cũng chính là lần cuối nàng tiến vào chiến trường, nhưng không bao lâu nàng liền bị bức ra một cách mạnh mẽ, loại cảm giác chân thật kia giống như tình cảm mà chính nàng từng trải qua, vô cùng mãnh liệt, đau đớn cùng tuyệt vọng của Ma Đế sâu như vậy, lần đầu tiên Tô Tử Ngưng cảm nhận được. Nàng không hiểu vì sao Ma Đế khổ sở đến mức ấy, nhất là khi giao thủ cùng với vị nữ tử áo trắng kia – chủ nhân Tần gia năm đó, cũng là người lãnh đạo Tu Chân giới.
Lần này rơi vào Mai Cốt Chi Địa, những trải nghiệm hoàn toàn khác trước, trong lòng nàng có nhiều điều nghi hoặc, nhưng lúc này nàng cần phải rời khỏi đây. Mối thù những kẻ đã hại Tần Mặc Hàm, nàng làm sao quên được, đã đến lúc chúng phải trả giá!
Mai Cốt Chi Địa vạn năm vẫn duy trì dáng vẻ giống nhau, tựa hồ hết thảy đều không thay đổi. Nhưng một ngày nọ, từ bên trong khói đen đang không ngừng sôi trào, một nữ tử mặc một thân áo trùm màu đen chậm rãi đi ra. Đứng bên ngoài biên giới Mai Cốt Chi Địa, nàng nhẹ nhàng kéo xuống mũ trùm, hít một hơi thật sâu, vươn tay tựa hồ muốn ôm lấy ánh nắng mặt trời. Nhiều năm sống trong bóng tối, da thịt nàng trắng đến trong suốt, nhưng không cách nào che giấu được dung mạo mị hoặc câu người kia, mà hoa văn màu đen thấp thoáng một bên cổ của nàng, càng làm cho nàng thêm mấy phần tà mị, huyền bí mà đoạt ánh mắt người.
Nàng cuối đầu xuống, từ trong l*иg ngực nâng lên một vật nhỏ, thấp giọng cười đến ôn nhu tươi đẹp: "Chúng ta đi ra." Trong phút chốc lại tràn đầy phong tình.
Cùng lúc đó, từ hang động ẩn sâu bên trong núi tuyết, nữ tử mặc một thân y phục màu trắng đột nhiên mở mắt ra. Nàng cúi đầu sờ sờ trong lòng, tự sâu đáy lòng truyền đến một luồng cảm xúc khác thường, màu mực trong con ngươi của nàng lần đầu tiên lộ ra một tia cảm xúc. Một hồi lâu sau, nàng mím môi, bước ra cửa động.
Khi nàng vừa đi ra ngoài, hai thủ vệ đứng ngoài động lập tức cung kính cúi đầu: "Tiểu chủ nhân." Tần Mặc Hàm gật gật đầu, nhìn bọn họ một chút, thấp giọng nói: "Hơn bốn mươi tuổi tiểu chủ nhân?" Chẳng hiểu vì sao phun ra câu này, nàng cũng cảm thấy bản thân có chút kỳ quái, mặc dù ở Tu Chân giới hiểu được bốn mươi tuổi vẫn còn rất nhỏ, nhưng sâu trong nội tâm, nàng vẫn cảm thấy không quen với điều này.
Hai thủ vệ sau khi nghe xong hai mặt nhìn nhau, nhìn Tần Mặc Hàm xoay người thản nhiên rời đi, nhất thời muốn cười lại không dám cười. Hơn bốn mươi tuổi ở Tần gia, đúng là còn nhỏ lắm , ngoại trừ mấy dòng thứ vừa mới sinh hài tử, cơ bản người trong tộc đều lớn tuổi hơn Tần Mặc Hàm. Dù sao người Tu Chân đại khái là trời sinh đã vậy, nghịch sinh lão bệnh tử, bởi vậy tiểu chủ nhân trẻ tuổi như Tần Mặc Hàm càng hiếm thấy. Phải biết, thiếu gia đến hơn 400 tuổi mới được làm Tiểu chủ nhân.
Tần Mặc Hàm cũng không có nhiều trì hoãn, tìm tới quản sự phụ trách sinh hoạt thường ngày cho nàng: "Dẫn ta đi gặp phụ thân ta."
"Vâng, tiểu chủ nhân."
Người nọ cảm thấy Tần tiểu chủ nhân hôm nay có thay đổi, trước giờ vẫn thấy nàng một bộ mặt đông cứng, nay thấy tiểu chủ nhân nhíu nhíu mày, quả thật là chuyện lạ. Tần Mặc Hàm cũng không nói gì thêm, kỳ thực hai mươi năm qua đều chìm đắm trong tu luyện, chân chính sinh hoạt ở bên ngoài cũng không tới năm năm. Không muốn chậm trễ thêm nữa, Tần Mặc Hàm đi thẳng tới thư phòng, nhẹ nhàng gõ cửa.
"Vào đi."
Tần Mặc Hàm đi vào hành lễ: "Phụ thân."
Tần Chỉ Đình trên mặt vui vẻ: "Hàm nhi xuất quan?" Dứt lời đánh giá nữ nhi, cao hứng nói: "Hàm nhi đây là nhanh Kết Đan rồi?" Hắn đột nhiên đứng lên, trong con ngươi tràn đầy vẻ vui thích, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm nàng.
Tần Mặc Hàm gật đầu: "Chỉ là, vẫn không cách nào vượt qua hàng rào kia, không phải lĩnh ngộ không đủ, mà cảm thấy như thiếu đi thứ gì."
Tần Chỉ Đình sững sờ, lập tức trên mặt có chút lo lắng: "Có phải là liên quan đến chuyện con thiếu hụt người hồn?"
"Dạ." Tần Mặc Hàm dứt lời liền trầm mặc, không chỉ bởi vì thiếu người hồn, những năm gần đây, nàng càng ngày càng nhiều lần mơ tới một người. Tuy xem không rõ lắm, nhưng luôn có thể cảm giác được, có một người luôn bên nàng ở một nơi chốn vô cùng quỷ dị kinh khủng, lâu dần, nàng càng ngày càng muốn gặp người đó. Mà hôm nay, nàng đột nhiên cảm giác được người hồn, nàng phải đi tìm về người hồn của nàng. Có thể nữ tử kia ở trong ký ức mà nàng đã quên đi, nàng ấy là một người rất trọng yếu, bằng không tại sao nàng trong những năm này không chút cảm xúc, mà mỗi lần mơ đến nàng ấy, trong lòng luôn thấy rất khó chịu, nàng cũng không biết đó là loại cảm xúc gì.
Tần Chỉ Đình mặt ủ mày chau: "Những năm này, phụ thân một mực đi tìm người hồn của con, thậm chí đặc biệt đi tới Tô gia ở Dĩnh Thành mượn Tụ Hồn Đăng, nhưng hai mươi năm trước đã bị một cô nương tên là Tô Tử Ngưng lấy đi rồi."
"Tô Tử Ngưng?" Tần Mặc Hàm nhẹ nhàng ghi nhớ danh tự này, trong lòng đột nhiên dừng lại. Nàng cái gì cũng đều không muốn để tâm, trước giờ chỉ chăm chú với tu hành, nhưng hiện tại ba danh tự này đánh sâu vào lòng nàng một cảm giác không thể nào diễn tả.