- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Tiên Hiệp
- Xuyên Sách Chi Phù Mộng Tam Sinh
- Chương 179: Phó CP (1)
Xuyên Sách Chi Phù Mộng Tam Sinh
Chương 179: Phó CP (1)
Bạch Liễm cho tới bây giờ không hề nghĩ rằng nhân sinh của nàng có thể lộng lẫy yêu kiều đến bực này, càng chưa từng hi vọng xa vời có thể gặp được một đạo lữ khiến cho nàng hạnh phúc cả đời.
Nàng tự nhận chính mình là một người rất bình thường, sinh ra ở một nhà Luyện Đan Sư nho nhỏ, phụ mẫu tương kính như tân, người một nhà bình bình đạm đạm cùng một chỗ, kinh doanh một cửa hiệu dược lô. Duy nhất để nàng cảm giác chính mình đặc thù chút, cũng là chuyện khiến cả nhà trong lòng run sợ, chính là thân phận Ám Đan Sư của nàng.
Bởi vậy dù cho nàng thiên phú xuất chúng, cha nương của nàng cũng chưa từng đối người nói qua một câu, tất cả đan dược luyện chế đều âm thầm tiến hành, chỉ là về sau cha nương đồng thời ngoài ý muốn mất đi, Bạch gia dược lô bị chiếm, nàng một thân một mình tại Hoành Châu lang thang, vì tiếp tục luyện đan, phí hết tâm tư.
Lần đầu tiên nhìn thấy Nhạc Phồn, nàng đối nàng ấy cũng không có hảo cảm, cũng không phải vấn đề ở Nhạc Phồn, chỉ là đã thấy nhiều tu sĩ đối với Ám đan sư tàn khốc, bởi vậy nàng không chào đón bọn họ mà thôi. Lần thứ hai, nàng hơi kinh ngạc, dù sao các nàng trước đó nổi lên xung đột, nàng còn đối nàng ấy hạ qua dược, hoàn toàn không nghĩ tới nàng ấy sẽ cứu nàng, thậm chí sau khi đoán được thân phận Ám đan sư của nàng, còn mở miệng bảo vệ nàng.
Sau đó hai người lần thứ nhất hiểu nhau, liền để nàng đối với nữ tử này ấn tượng triệt để phá vỡ, mừng rỡ kích động, như gặp tri âm. Nhất là Nhạc Phồn lúc rời đi đem chỗ linh dược trong nhẫn chứa đồ đưa hết cho nàng, cùng nàng nói: "Chờ ta trở lại, ta muốn nhìn một chút đan dược muội luyện thành, được chứ?"
Nàng lúc ấy cả người đầu não đều nóng lên, lắp bắp đáp ứng, sau đó một câu nói kia cơ hồ liền thành lý do để người này một mực vô điều kiện giúp nàng, để nàng xưa nay sợ nhất thiếu nợ người, lại thiếu nàng ấy nhiều như vậy, nhiều đến cuối cùng nàng không thể trả hết, mà người kia lại cho nàng cả một đời.
Nàng làm sao gặp chuyện tốt như vậy đây? Rất nhiều năm sau, Bạch Liễm mỗi lần có dịp đi ngang qua đoạn đường các nàng gặp nhau quen biết, hiểu nhau yêu nhau, đều sẽ nhịn không được cười lên.
Nàng càng ngày càng quen thuộc Nhạc Phồn đối nàng tốt, cũng càng ngày càng ỷ lại nàng ấy, người nói kẻ sĩ chết vì tri kỷ, nàng dù năng lực ít ỏi, thế nhưng tại lúc Nhạc Phồn gặp nguy hiểm, nàng chưa từng e ngại liều hết tất cả đi giúp nàng ấy, nàng cảm thấy đây là bởi vì trong lòng mình cảm kích người kia.
Thẳng đến lúc trở thành gia thần Tần gia, ở bên cạnh Tô Tử Ngưng cùng Tần Mặc Hàm, để nàng đối với tình cảm trong nhân thế lại có nhận thức mới, nhất là đêm hôm đó đυ.ng phải hai người ôm nhau hôn, nàng sau khi trở về lật qua lật lại suy tư, nữ tử cũng có thể cùng nữ tử bên nhau sao? Vấn đề này đến cuối cùng càng phát ra không đơn thuần, bởi vì nàng tựa hồ nhịn không được đem Nhạc Phồn cũng kéo vào trong suy nghĩ.
Tình cảm nảy mầm có khi chỉ cần một nháy mắt, lúc chưa hề nghĩ đến thì không thấy gì, lúc nghĩ đến lại cảm thấy hết thảy đều đã nằm sẵn đâu đó trong lòng, mọi thứ tựa hồ ngày càng sáng tỏ.
Tiến vào Hư Không Huyễn Cảnh, nàng cùng Nhạc Phồn tao ngộ trước nay chưa từng có nguy hiểm, thậm chí mấy lần mệnh tang hoàng tuyền, nàng cho tới bây giờ không có như vậy sợ hãi qua, sợ hãi Nhạc Phồn chết tại nơi động phủ lạnh lẽo kỳ quái kia. Thế nhưng nàng cũng chưa từng như thế rung động qua, trong nháy mắt môi Nhạc Phồn áp vào môi nàng, phảng phất khắp nơi hoa lá đều nở rộ, giống như hôn lên cánh hoa.
Sau khi thân thế Nhạc Phồn sáng tỏ, nàng đã từng thấp thỏm, Tử Linh mặc dù ngốc nghếch, nhưng lời nàng ấy nói lại không phải không có lý, nàng nếu cùng Nhạc Phồn ở bên nhau, Sở gia huyết mạch sợ sẽ triệt để tuyệt mất.
Chỉ là người kia từ trước tri kỷ, gọn gàng dứt khoát nói rõ ý nguyện của nàng ấy, rốt cuộc giải xuống tâm kết trong lòng nàng.
Hư Không Huyễn Cảnh dù hung hiểm, để nàng liên tiếp mấy lần tao ngộ hiểm cảnh, nhưng cũng là trong họa được phúc, nàng được Long Tiên Trà mộc linh, cùng Nhạc Phồn định tình, sau đó định cả đời bên nhau.
Các nàng rất nhiều lần đầu tiên đều trải qua ở nơi này, lần đầu tiên cho thấy tâm ý, lần đầu tiên hôn… Lần đầu tiên giao phó chính mình.
Nói đến chuyện này, Bạch Liễm đích xác nên cảm tạ Tô Tử Ngưng cùng Tần Mặc Hàm, nàng không chút nghi ngờ, nếu như không có ảnh hưởng của hai người họ, nếu như không phải Tô Tử Ngưng chăm chỉ không ngừng trêu chọc hướng dẫn, sợ là lại hơn một trăm năm, nàng cũng không biết rõ lòng mình, càng đừng đề cập cộng phó vu sơn.
Từ khi nàng được Mộc Linh, trong cơ thể nàng Mộc hệ linh căn càng phát ra tinh thuần, trên thân luôn mang theo một cỗ nhàn nhạt hương thảo mộc thơm ngát, ngửi còn rất thư thái, trêu đến Thánh Liên dính nàng hồi lâu, cơ hồ không có việc gì liền ổ ở trên người nàng.
Một ngày này, đoàn người bôn ba một đường vất vả, cũng tao ngộ mấy lần xung đột, đều có chút mệt mỏi. Vừa lúc cách Vô Giới Cổ Thành không xa, Côn Côn liền dẫn đoàn người trở về thành tạm thời nghỉ ngơi.
Riêng phần mình trở về phòng, Bạch Liễm liền dự định ra ngoài chuẩn bị chút nước nóng, tuy nói tu chân giả tùy ý một cái pháp quyết liền có thể trừ đi bụi bặm, nhưng rốt cuộc không thể so với dùng nước tịnh thân dễ chịu, chỉ là vừa đi ra ngoài nàng liền nhìn thấy hai cái tiểu gia hỏa nằm lắc lư bên ngoài phòng Tô Tử Ngưng cùng Tần Mặc Hàm, chính là Côn Côn cùng Thánh Liên. Không cần phải nói, lại bị Tô Tử Ngưng ném ra chính mình chơi.
Thánh Liên vươn cánh hoa liền ngửi được hương thơm trên người Bạch Liễm, một cái lắc mình liền dính tại trên người nàng, Tiểu Bàn Ngư thấy thế cũng dính đi qua, lúc nàng lần nữa trở về phòng, Nhạc Phồn đã trải tốt đệm giường, nhìn thấy trước mắt một màn không khỏi buồn cười, đưa tay đem Thánh Liên cùng Bàn Ngư xách xuống: "Hai người các ngươi sao không đến dính Mặc Hàm cùng Tử Ngưng, thế nào lại dính trên người Liễm Nhi?"
Tiểu Bàn Ngư lẩm bẩm, chủ nhân cùng Tô Tô đi ngủ, không cho phép chúng ta đến dính.
Nhạc Phồn nghe được sững sờ, ngẩng đầu nhìn Bạch Liễm, Bạch Liễm những ngày này dĩ nhiên đã trải qua nhiều chuyện không thể tránh khỏi, lập tức đoán được một chút sự tình mập mờ, gương mặt không thể ức chế đỏ lên, nghiêng đầu nhìn nơi khác, thấp giọng nói: "Nhạc Phồn, tỷ đi trước tắm một cái đi."
Nhạc Phồn cũng là thông thấu, liền có chút xấu hổ, nhất là nhịn không được nghĩ tới ngày đó Tô Tử Ngưng nói: "Sư tỷ cần phải nếm thử Bạch Liễm?" Càng có chút không được tự nhiên, tranh thủ thời gian gật đầu đi hậu thất.
Tiểu Bàn Ngư đợi bên cạnh hai người Tô Tử Ngưng lâu như vậy, đối với loại này không khí biến hóa cực kì mẫn cảm, lắc cái đầu lẩm bẩm nói: Các ngươi cũng muốn ngủ sao?
Nhạc Phồn kém chút ngã lộn nhào, Bạch Liễm mím môi không nói lời nào, yên lặng lấy ra 'đường đậu đậu' đút cho Côn Côn, để nó tạm thời không cần nhiều lời.
Kỳ thật các nàng thời gian trước đã biểu lộ cõi lòng, bởi vậy thân mật cùng giường như vậy cũng sớm đã có, mặc dù các nàng đã từng ôm nhau hôn qua, nhưng đối với chuyện nữ tử ở giữa thân mật hơn nữa biết được rất ít, nếu không phải nhìn thấy Tô Tử Ngưng trên thân mập mờ vết tích, lại nghe nàng kia da mặt dày thuyết giáo, Bạch Liễm căn bản sẽ không suy nghĩ nhiều.
Nhưng hôm nay, những gì nên biết cùng không nên biết đều đã biết. Nhớ tới trước đó lúc hai người khó kìm lòng nổi ôm hôn, kia từ trong lòng dấy lên xúc động, phần bụng nóng đến cảm giác khó chịu, để Bạch Liễm gương mặt càng phát ra đỏ.
Thánh Liên đang dính tại trên người Bạch Liễm chung quy là bị chua chua Nhạc Phồn cũng đưa ra ngoài, đẩy cửa trở vào, nàng có chút bật cười nói: "Tử Ngưng thật là, vì thanh tịnh, liền để bọn chúng tới dính muội…" Nói đến đây, ánh mắt rơi vào gương mặt ửng đỏ của Bạch Liễm, lập tức ngừng lời.
Bạch Liễm ngày thường thanh tú ôn nhu, ngũ quan tiểu xảo, da thịt rất trắng, một đôi mắt luôn luôn óng ánh như nước, lộ ra cỗ thanh tịnh không rành thế sự. Nhưng nàng cũng không phải thật không rành thế sự, dù sao trải qua nhiều khổ sở như vậy, như thế nào lại cái gì cũng không biết. Chỉ là ở trước mặt Nhạc Phồn, nàng xưa nay vẫn luôn buông lỏng, cũng hiếm khi che giấu, cho nên một tia cảm xúc biến hóa Nhạc Phồn đều có thể rõ ràng nhìn thấu.
Giờ phút này nàng mang trên mặt đỏ ửng, trong mắt cũng không thể che hết được ngượng ngùng. Nhạc Phồn nhìn nàng tựa hồ có chút chinh lăng, lập tức chậm rãi đi đến bên giường, Bạch Liễm liền có chút dời vào trong, chừa trống vị trí cho Nhạc Phồn, nhưng ánh mắt một mực không có nhìn Nhạc Phồn.
Bạch Liễm quy củ nằm ở bên cạnh, cũng không dám áp sát quá gần, chỉ là tiếng xột xoạt trở mình vang lên, người bên cạnh nghiêng thân sang, sau đó nàng liền bị Nhạc Phồn kéo vào trong ngực, lập tức kia nhàn nhạt mùi thơm liền quanh quẩn tại chóp mũi, tiếng nói nhẹ nhàng vang bên tai nàng: "Rất nóng sao, muội thế nào mặt đỏ rần?"
Trong thanh âm mềm mại đè ép một tia cười, hơi thở ấm áp phất qua vàng tai Bạch Liễm, để nàng nhịn không được co rúm lại, lỗ tai tựa hồ muốn bị phỏng, vừa tê dại vừa có chút nhiệt ý nóng hổi.
"Ừ… Là có một chút nóng." Bạch Liễm bất giác khẩn trương lên, tay Nhạc Phồn đặt ở giữa eo nàng, ôm cũng không tính gấp, chỉ là độ ấm lòng bàn tay xuyên thấu qua áo mỏng truyền đến phần bụng, để thân thể nàng có chút căng cứng.
Sau đó nàng cảm giác Nhạc Phồn giật giật, cái cằm liền bị người nhẹ nhàng nâng lên, gương mặt người kia liền xuất hiện ở trước mắt, Nhạc Phồn trong mắt mang cười, ôn nhu hỏi: "Làm sao không nhìn ta?"
Bạch Liễm nghe xong liền không chuyển mắt nhìn chằm chằm Nhạc Phồn, kỳ thật nàng đại khái hiểu bầu không khí lúc này khiến nàng mặt đỏ tim run, nàng dù khẩn trương nhưng cũng chuẩn bị kỹ càng, thậm chí từ sâu trong lòng, nàng cũng đang nghĩ, Nhạc Phồn chính là không kìm nén được sao?
Không thể không nói, Bạch Liễm thoạt nhìn ôn nhuyễn hư nhược, nhưng lại có cỗ dẻo dai, không phải vậy lúc trước Nhạc Phồn gặp hung hiểm, nàng cũng không có khả năng chống đỡ lâu như thế. Về mặt tình cảm, nàng vẫn luôn thận trọng ngượng ngùng, nhưng cũng chưa bao giờ cự tuyệt Nhạc Phồn, thậm chí lúc tình cảm không thể nào ức chế, nàng cũng sẽ chủ động, mà hiện nay nàng nghĩ chủ động một phen, không phải vậy người này sợ là so với nàng càng lề mề.
Lúc Bạch Liễm đỏ mặt ngưỡng đầu hôn lên, nàng trong dự liệu thấy được Nhạc Phồn mở to con ngươi, người trong ngày thường vẫn luôn chủ động giờ phút này lại ngơ ngác nhìn nàng, để Bạch Liễm cảm thấy nói không nên lời là tư vị gì, nhưng ngoài ý liệu rất tốt, dù sao nàng vẫn luôn bị nàng ấy khi dễ, lần này hành động cũng có thể khiến Nhạc Phồn vô phương ứng đối.
Hôn dần dần làm sâu sắc, Nhạc Phồn giờ phút này đã lấy lại tinh thần, dịu dàng chiếm cứ chủ đạo, Bạch Liễm từ từ nhắm hai mắt, tùy ý Nhạc Phồn triệt để đoạt đi hô hấp của nàng, lúc Nhạc Phồn khinh khinh áp trên người nàng, vốn là một trái tim đập loạn, lần nữa gia tốc, tối nay chỉ sợ là một đêm mê loạn.
Trung y vốn mềm mỏng rất nhanh theo hai nàng dây dưa mà tán lạc ra, Nhạc Phồn rốt cuộc buông lỏng ra nàng, Bạch Liễm thở hào hển mở ra đôi mắt mông lung, mà Nhạc Phồn giờ phút này cũng là sắc mặt ửng hồng, vạt áo mở rộng, một bên tựa hồ bị Bạch Liễm vô ý thức kéo xuống, lộ ra đầu vai xinh đẹp oánh nhuận, xương quai xanh tinh xảo, còn có đường cong đẫy đà để cho người ta mặt đỏ tim đập.
"Liễm Nhi." Nhạc Phồn lộ ra tiếng gọi hơi khàn, rơi vào trong tai Bạch Liễm, để Bạch Liễm mím chặt môi, trầm thấp ứng tiếng.
"Liễm Nhi, muội… Ta rất muốn muội, ta… Ta có thể sao?" Nhạc Phồn cúi người trầm thấp nỉ non, tiếng nói mang theo khó mà ức chế run rẩy, nhịp tim đập đến phá lệ nhanh, Bạch Liễm cảm giác bên tai tựa hồ có cái trống nhỏ gấp rút gõ, bất giác có chút muốn cười, nàng chưa từng thấy Nhạc Phồn khẩn trương thành như vậy. Loại khẩn trương này, ngược lại để Bạch Liễm buông lỏng rất nhiều, ngón tay có chút vươn đến, cởi xuống dây buộc lỏng lẻo trên người Nhạc Phồn.
"A…. " Bạch Liễm trầm thấp kêu một tiếng, Nhạc Phồn ấm áp cánh môi đã hôn vào bên cổ của nàng, khinh khinh mυ"ŧ hôn một đường hướng xuống, tiết y cuối cùng triệt để bị trút bỏ, hai người không có chút nào cách trở ôm cùng một chỗ, Bạch Liễm chưa từng trải qua trạng thái kí©h thí©ɧ như vậy, tinh thần ở giữa mê say, vô ý thức vuốt ve bờ vai quang lõa của Nhạc Phồn.
Các nàng đều rất không lưu loát, dù cho biết được có thể cùng nhau song tu, lại không có bao nhiêu kỹ xảo, thậm chí như thế nào làm đều kiến thức nửa vời, nhưng là cứ để du͙© vọиɠ dẫn dắt, mọi thứ đều vô cùng thông thuận, nàng muốn hôn nàng ấy, muốn vuốt ve nàng ấy, lòng nghĩ đến chỗ nào, cứ thuận theo mà tới.
Bạch Liễm chỉ cảm thấy toàn thân đều mềm nhũn, kia sướиɠ ý không cách nào diễn tả được như gần như xa, để bụng dưới của nàng càng ngày càng nóng, cảm giác có dòng nước ấm hướng xuống bụng hội tụ, khó chịu nhưng lại khát vọng cái gì, chỉ có thể dán bên eo Nhạc Phồn không ngừng cọ lấy: "A Phồn."
Nàng thanh âm mị đến kịch liệt, âm điệu nói ra miệng đều để chính nàng cảm thấy lạ lẫm, thở dốc than nhẹ đều có chút không bị khống chế, để nàng xấu hổ đến bưng kín miệng của mình, con mắt mông lung nhìn xem người yêu đang vùi đầu hôn lên bụng nhỏ của mình.
Lúc ngón tay Nhạc Phồn chạm đến nơi bí ẩn kia, nàng rên khẽ một tiếng, nhịn không được cong thân eo, sau đó tận lực che mắt cắn môi, gương mặt đều nhanh bốc cháy.
"Liễm Nhi, Liễm Nhi, ngoan, đừng sợ." Người đang bốn phía châm lửa trên thân thể nàng vô cùng ôn nhu, hôn hôn vào trên mặt của nàng, từng chút an ủi dỗ dành nàng.
Thời điểm Nhạc Phồn đi vào, nàng chỉ cảm thấy hơi có chút đau nhức, loại cảm giác trống rỗng kia nhưng lại đạt được thỏa mãn. Đau ý qua đi, nàng nhìn trong mắt Nhạc Phồn chỉ có hình bóng của mình, đưa tay ôm chặt nàng ấy, tùy ý nàng ấy đem chính mình đưa vào bên trong một thế giới khác, chìm nổi phiêu diêu, thân cùng tâm đều không cách nào diễn tả được khoái hoạt.
Nàng ánh mắt mê ly, tinh thần cũng không lớn thanh minh, nhìn trong mắt Nhạc Phồn tràn đầy yêu thương lưu luyến, mơ mơ màng màng nhớ đến hết thảy quá khứ của các nàng, nhịn không được hốc mắt mỏi nhừ, lúc đến cực hạn, nàng ôm sát Nhạc Phồn, tại trong ngực nàng ấy triệt để nở rộ, đời này may mắn lớn nhất của nàng, chính là có được tình yêu của nàng ấy.
—————-
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Tiên Hiệp
- Xuyên Sách Chi Phù Mộng Tam Sinh
- Chương 179: Phó CP (1)