Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Sách Chi Phù Mộng Tam Sinh

Chương 176: Đời thứ nhất (7)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Từ Vô Tận Hải Vực trở về, Tần Oản Khanh liền nhập cảnh giới Phân Thần, nàng tu vi tăng nhanh để người tu chân vừa đố kị vừa hâm mộ, từ đó cũng kích phát một nhóm người tiếp bước tiến vào Vô Tận Hải Vực, tuy rằng con đường phía trước hung hiểm thế nhưng mê hoặc quá lớn.

Lúc này Tu Chân Giới các gia tộc tông môn thay nhau thịnh rồi suy, còn có rất nhiều thế lực không trở mình được đành tan rã, thế nhưng tìm lợi tránh hại là thiên tính con người, huống chi là những tu chân giả thông tuệ phức tạp. Bởi vậy trên đại lục những năm này các thế lực mới không ngừng quật khởi, tranh đấu vô cùng quyết liệt, càng ngày càng xuất hiện nhiều nhóm người có tham vọng chiếm cứ tài nguyên Tu Chân Giới, từ đó mới có thể duy trì hậu thế vô tận tu hành.

Mấy trăm năm qua bọn họ tận mắt nhìn thấy những tu sĩ đạp vào con đường lịch luyện khổ hạnh, tu vi nhảy một cái ngàn dặm, thế nhưng không phải ai cũng có được bền lòng cùng nghị lực như vậy, hơn nữa phần lớn người đều không có được phúc khí này. Bởi vậy chiếm cứ đất đai, phân chia nơi độc thuộc về phe phái gia tộc mình làm nơi thí luyện, bắt buộc phải tiến hành.

Tần Oản Khanh một lòng tu hành cầu đại đạo, bản thân cũng không phải người có tham vọng, thế nhưng sau lưng nàng là gia tộc đã bồi dưỡng nàng trăm năm, nàng cũng không thể mặc kệ, cho nên lúc đất đai Tần gia bị người cướp đoạt, tộc nhân tử thương một mảnh, nàng không xuất thủ không được.

Nàng một mình phiêu bạt trăm năm ở mảnh đại lục này, lại có Tiểu Bạch Liên bên người trăm năm, bây giờ đóa sen nhỏ hóa thành người, ngày tháng của các nàng cũng không còn nhẹ nhàng nữa, các nàng bắt đầu bị cuốn vào phân tranh nơi Tu Chân Giới. Chính như Tần Oản Khanh từng cảm khái, mối quan hệ với con người so với linh thú, càng thêm gian khổ đáng sợ.

Trăm năm qua thế cục tu chân đại lục phát sinh biến hóa long trời lở đất, vốn là một thành năm châu toàn bộ đặt ở trong đại lục, theo các gia tộc di cư, bắt đầu ở quanh đại lục vẽ vào bản đồ thêm hai tòa thành, nguyên bản Chủ Thành đổi thành Hoành Châu Thành, mà Vân Châu cũng đổi thành Dĩnh Thành.

Tần Oản Khanh mang theo Tần gia đến Ung Châu, trước đây Ung Châu Thành vẫn là một cõi man hoang, tuy nói vạn năm qua chất chứa trân bảo nhiều vô số kể, đồng dạng cũng nguy hiểm tầng tầng.

ở đây linh thú sống vạn năm sẽ không hoan nghênh khách không mời mà đến, trăm năm qua, vô số tu sĩ chí lớn muốn dùng tính mạng khai phá Ung Châu, cũng khiến cho Ung Châu sau đó dần dần phát triển ở vào bậc nhất đại lục, liền ngay cả Hoàng Châu vốn là Chủ Thành cũng khó mà sánh được.

Tần gia cũng không cường thịnh, có được một nhân tài tuyệt diễm Tần Oản Khanh nhưng cũng không sánh bằng những lão gia hỏa đã sống mấy ngàn năm của các gia tộc khác, bởi vậy Ung Châu Thành các nơi liền bị phân chia đất đai địa mạch hầu như không còn, duy chỉ có Ung Châu Cực Bắc Chi Địa nơi tuyết vực khiến người ta chùn bước.

Dưới sự kiên trì của Tần Oản Khanh, dù cho các gia tộc khác nói là Tần gia điên rồi, nàng vẫn đem theo trên dưới năm trăm người Tần gia, cùng tất cả gia sản tiến vào định cư tại Bắc Xuyên, ở giữa băng thiên tuyết địa mở ra một tòa thành mới.

Tu Di nhìn trước mắt nữ tử một mình đứng trong gió rét, ánh mắt rơi vào hàng loạt tòa nhà sừng sững mọc lên từ băng tuyết, thấp giọng nói: "Ngươi lá gan thật lớn, Bắc Xuyên nơi Cực Bắc Chi Địa tình huống thế nào, ngươi đã từng đặt chân qua, hẳn là phải rõ ràng. Không chỉ có Tuyết Lang kết bè kết lũ hung tợn ăn thịt người không nhả xương, còn có ngàn vạn linh thú sinh ra từ băng thiên tuyết địa ngày đêm quấy phá, chỉ bằng vạn năm hàn khí đặc thù của nơi này, hơi bất cẩn một chút, đều khả năng dẫn tới toàn tộc bị hủy diệt."

Tần Oản Khanh cũng không quay đầu, tiếp tục nhìn xem tộc nhân đang chỉnh đốn kết giới, đạm nhạt nói: "Ta biết, thế nhưng chỉ cần mộng lớn đạt thành, Tần gia trả giá thế nào cũng xứng đáng, mà trước mắt thế cục tràn đầy hứa hẹn, ngươi cũng đã nhìn ra rồi chứ?"

Đã nhiều năm như vậy, nam tử ngày xưa tính cách tùy ý phóng túng, giờ đã trở thành một quân tử khiêm tốn, nho nhã trầm ổn. Hắn khẽ cười lên: "Vì lẽ đó ta mới nói ngươi thật lớn mật."

Mảnh đất này chính là ẩn chứa thiên địa phúc phận, nơi đại cát, long mạch đi ngang qua, địa khí dạt dào. Nếu có thể định cư tại đây địa mạch, rút lấy hậu đãi của thiên địa, Tần gia liền có thể đảm bảo vạn năm hưng thịnh.

Tu Di trong lòng vô cùng khâm phục quyết tâm của Tần Oản Khanh, ánh mắt liếc trên người nàng, có chút kinh ngạc hỏi: "Vậy mà không thấy Tô Tử Thấm, hiếm có đấy, nàng ấy cam lòng rời đi ngươi?"

Tần Oản Khanh liếc hắn một cái, sau đó chậm rãi từ vạt áo, cẩn thận nâng lên một đóa Tiểu Bạch Liên, lại cẩn thận từng li từng tí đặt trở về.

Tu Di thu ý cười, nhíu mày nói: "Nàng ấy vì sao lại trở về nguyên hình rồi?"

Tô Tử Thấm hóa thành người đã có hơn trăm năm, cũng không còn như lúc trước khống chế không nổi tâm tình liền trở lại nguyên hình, hơn nữa nàng thích hình người của mình, ngoại trừ lúc muốn chữa thương cho Tần Oản Khanh mới cố ý trở lại thành đóa sen nhỏ, phần lớn thời gian đều vui vẻ mang tấm kia gương mặt xinh đẹp thanh thuần. Mà vừa nãy nhìn thấy nàng cánh hoa khép lại, hẳn là đang ngủ, cho nên đã xảy ra chuyện rồi.

Tần Oản Khanh ánh mắt buông xuống, môi mỏng mím chặt. Tu Di vẻ mặt có chút lo lắng: "Ngươi lại làm cái gì, bị thương ở nơi nào rồi?"

"Cực Bắc Chi Địa hàn khí bức người, gió tuyết không ngừng, cần phải bố kết giới ngăn lại, mà Tần gia trận phù đủ cảnh giới chỉ có ta." Vì lẽ đó nhiệm vụ của nàng là phải đến Bắc Cảnh bố kết giới. Chỉ là không ngờ gặp phải băng tinh ngàn năm, một cái sơ sẩy liền bị băng tinh xuyên vào cơ thể, lúc đó nàng chỉ cảm thấy tim đều bị đóng băng, nếu không phải Tô Tử Thấm hóa nguyên hình bảo vệ nàng, sợ nằng nàng đã chôn thây nơi biển tuyết rồi.

Tuy tránh được một kiếp, nhưng Tô Tử Thấm đã rơi vào trạng thái ngủ say năm ngày, thần thức cũng lặng yên không một tiếng động, Tần Oản Khanh gọi nàng cũng không lời đáp lại, nếu không phải toàn thân hoa sen linh lực lưu chuyển, không hề khô héo, Tần Oản Khanh đều nhanh sốt ruột đến chết.

Tu Di đưa tay ra, một sợi linh lực theo rễ cây thăm dò vào, sau một hồi hắn nhíu nhíu mày: "Không có trở ngại, chỉ là băng tinh ngàn năm hàn khí quá nặng, đối nàng ấy mà nói quá mức nghiêm trọng, nàng ấy lựa chọn chìm vào giấc ngủ duy trì sinh cơ. Bây giờ các ngươi an toàn, khôi phục chỉ là chuyện sớm muộn."

Tần Oản Khanh chậm rãi thở ra ngụm khí, nhìn cánh hoa khép lại ngủ yên, trong mắt có tia mờ mịt: "Ban đầu ta chỉ là giữa mưa lớn đem nàng mang đi, nàng sau đó liền một mực đi theo ta. Nhiều năm như vậy ta tùy ý làm bậy, tiến vào các nơi hung hiểm lại toàn thân trở về, cũng bởi vì ỷ vào nàng thay ta chữa thương kéo dài tính mạng, lần này không ngờ lại nặng đến vậy."

Đây đại khái là từ xưa đến nay, Tần Oản Khanh mới nói với Tu Di một câu dài như vậy, còn mang theo một tia mê mang phiền muộn, để hắn hơi kinh ngạc, sau đó lại sáng tỏ. Đại khái là Tô Tử Thấm toàn tâm toàn ý hướng đến Tần Oản Khanh, từng chút chiếm hết lòng của nàng, mà Tần Oản Khanh đối đãi Tô Tử Thấm, cũng là hết lòng, nàng so bất luận kẻ nào trên đời đều cưng chiều, sủng người kia đến rối tinh rối mù.

Tần Oản Khanh đối người khác nghiêm túc thận trọng, đối tộc nhân hậu bối cũng lạnh lùng nghiêm túc, cho dù đối hắn cũng là như thế, bất luận hắn cố gắng như thế nào, cũng chỉ có thể làm cho nàng lộ ra một vệt cười nhạt. Một người vẫn luôn như vậy, thế nhưng chưa từng lạnh nhạt qua Tô Tử Thấm, cho dù nàng tức giận, cũng là ở đối phương vô tội làm nũng liền tan thành mây khói, nụ cười, chỉ sợ là dành hết cho nàng ấy.

"Ngươi quá mức quý trọng nàng, cho nên mới phải nghĩ quá nhiều. Kỳ thực cứu được ngươi là Tử Thấm vui vẻ nhất, nàng vẫn luôn có một tấm lòng son, đơn thuần thiện lương, đối với ngươi cũng là rất bất đồng, hơn nữa nguyên nhân cũng không phải ngươi năm đó cứu nàng. Nhiều năm như vậy, ngươi đối nàng tốt đến ta đều đố kị, ngươi dùng thái độ đối xử nàng trích ra một phần ba cho ta, ta đại khái có chết bây giờ cũng không luyến tiếc.' Tu Di nói xong lại cúi đầu thở dài, trêu đến Tần Oản Khanh có chút bật cười.

"Đừng lo lắng, đợi thêm mấy ngày, nàng liền sẽ khôi phục, lại nói bát bảo bối của nàng cũng chờ lâu không được." Nhìn Tần Oản Khanh từ trong tay áo lấy ra bát đào, Tu Di cũng là cười nhẹ: "Cái này được Tử Thấm dùng linh khí ôn dưỡng, bát đào bình thường cũng đều muốn thành pháp bảo rồi."

Giữa mi tâm Tần Oản Khanh lộ ta một tia cười nhẹ: "Mấy ngày trước gặp chuyện, bát đào rớt bể một góc, nàng đều sắp khóc đến nơi. Mấy ngày nay ta cố ý tìm thợ thủ công giỏi cùng nguyên liệu năm xưa nung lại bát, nàng hẳn sẽ hài lòng."

Tu Di lắc đầu, hết thuốc chữa, nếu Tần Oản Khanh là nam tử, hắn đều cảm thấy nàng là đang cưng chìu tức phụ mình. Tử Thấm hóa thành người trăm năm, như cũ là dáng dấp đơn thuần khả ái, đều được nàng sủng lên tới trời. Hắn chợt nhớ đến trước đây làm sao ám chỉ, Tần Oản Khanh đều quả đoán từ chối tâm ý của hắn, còn có đám tu sĩ kia ý đồ cầu thân Tần Oản Khanh, đều bị Tô Tử Thấm oán hận đẩy đi, hắn trong lòng lại đột nhiên nghĩ đến một khả năng.

Tần Oản Khanh phát hiện ánh mắt Tu Di trở nên quái lạ, liền nghi hoặc nhìn hắn. Tu Di vội vàng thu hồi ánh mắt, khẽ ho một tiếng: "Ta đi xem mấy bình rượu ta chôn lần trước, Bắc Xuyên trong tuyết nhưỡng rượu, không biết tư vị thế nào."

Vào đêm, Tần Oản Khanh nhìn Tiểu Bạch Liên trong ngực vẫn không động tĩnh, khẽ thở dài: "Nàng làm sao ngủ lâu như vậy còn chưa tỉnh."

Tắt đèn, đem bát đào đặt ở bên giường, Tần Oản Khanh liền nhắm mắt ngủ, lúc nửa đêm, đệm chăn bên cạnh hơi động, thanh âm thấp nhu quen thuộc vang lên bên tai, sau đó một thân thể lạnh lẽo mềm mại dán đến gần. Tần Oản Khanh theo bản năng ôm lấy nàng, nhẹ giọng nói: "Nàng lại không mặc y phục, thân thể lạnh như vậy…"

Nhìn Tô Tử Thấm đôi mắt khẽ mở, thoạt nhìn tựa hồ rất lạnh, còn không ngừng hướng trong ngực nàng chen vào, Tần Oản Khanh tim đập đột nhiên nhanh hơn. Lúc này gương mặt ôn nhu dán tới: "Khanh Khanh, ta lạnh."

Tần Oản Khanh yết hầu trượt mở mấy lần, sau đó thở dài, đem y phục đã chuẩn bị tốt bên giường cho nàng mặc, sau đó ôm nàng vào lòng: "Nàng nếu tỉnh rồi, lạnh còn không mặc y phục, ngốc."

Tô Tử Thấm khẽ hừ một tiếng: "Không mặc y phục thoải mái chút." Sau đó nàng nghiêng đầu nhìn, hơi có chút oán hận: "Nàng chuẩn bị nhiều như vậy, làm sao đều mặc không xong."

Tần Oản Khanh nghe nàng, nhịn không được khẽ bật cười, tảng đá nặng đè ép trong lòng lâu như vậy lúc này triệt để buông xuống, Tần Oản Khanh đưa tay chà xát cái mũi của nàng: "Ngoan, ta nói rồi, nàng muốn ngủ cùng ta, liền phải mặc vào."

Kỳ thật nàng biết rõ Tô Tử Thấm không phải cố ý làm ầm ĩ, nàng ấy là thật không thích y phục, vì lẽ đó những thứ này nàng đều đặc biệt dùng Thiên Tàm Tơ dệt thành, vô cùng khinh bạc.

"Ta không mặc y phục nhìn rất xấu sao? Tại sao nàng không cho ta ngủ cùng nàng?" Tô Tử Thấm muốn hỏi lâu rồi, làm sao chỉ cần mặc y phục vào, người kia liền sẽ ôn nhu ôm chính mình đi ngủ, mà phát hiện mình không mặc, nàng ấy liền cả người kéo căng, không thoải mái.

Tần Oản Khanh có chút đau đầu, nàng đang nhớ chính mình có phải bỏ qua cái gì không, có một số chuyện nàng thật giống như chưa có dạy nàng ấy, dẫn đến bây giờ nàng ấy đều hồ đồ như vậy.

"Không phải xấu… Nàng thế nào đều là một cô nương xinh đẹp."

Tô Tử Thấm cười đến rất vui vẻ, liền dính vào nàng thật chặt: "Ta lạnh."

Sợ nàng bị hàn khí tổn thương, Tần Oản Khanh đẩy lên thân thể, sờ sờ thân thể của nàng, thật lạnh. Lại đưa tay đặt lên bụng của nàng, đem một luồng tinh lực thuần khiết truyền qua.

Cảm giác ấm áp từ đan điền thẩm thấu đến tứ chi, mà gương mặt xinh đẹp của người kia ngay ở bên cạnh, môi mỏng khẽ mím, bờ môi đẹp đẽ mê người vô cùng, lúc nàng ấy nghiêm túc liền thích mím môi, Tô Tử Thấm nhìn hồi lâu, trong đầu dâng lên một ý niệm, giống như là lúc thèm ăn đồ vật, mà cũng không phải….

Lúc Tần Oản Khanh ngẩng đầu đã nhìn thấy người trong ngực đột nhiên hôn lên môi mình, sau đó còn khẽ liếʍ, nàng suýt chút nữa trượt tay đang đặt ở trên người nàng ấy, trợn to mắt nhìn Tô Tử Thấm. Người dưới thân nhưng ngây ngốc bưng lấy ngực, mở miệng nói: "Khanh Khanh, tim ta nhảy đến có chút khó chịu."

——————–

Tác giả có lời muốn nói:

Tần Thủy Hoàng: Ngoan, cởϊ qυầи áo

Tiểu Bạch Liên: Um… nàng… nàng đã nói ngủ cùng nàng phải mặc quần áo mà

Tần Thủy Hoàng: ….

Tần đồng học nói một đằng làm một nẻo: Cái gì gọi là nàng cùng ta ngủ phải mặc quần áo, ta cũng đâu có nói nàng không mặc thì ta không được ngủ cùng nàng.
« Chương TrướcChương Tiếp »