Một bữa cơm tự nhiên ăn đến hoà thuận vui vẻ, Lam Hiên từ Lạc Nhật Phong tỷ thí trở về, liền nhìn thấy Lạc Uyên cười tủm tỉm bước ra từ trong sân của Tần Mặc Hàm, tức khắc mày nhăn lại.
Hắn ở chỗ thi đấu nghe một đám người kia bàn tán, tiểu sư muội của hắn bại bởi Đỗ Tầm, còn bị trọng thương nên đã được sư tôn mang về, vì thế hắn muốn mượn cớ tới đây nhìn xem. Chính là thấy được dáng vẻ của Lạc Uyên, chắc rằng sư muội hắn không bị thương nặng, đây là đang làm cái gì?
Trong lòng nghi hoặc, Lam Hiên làm cái ẩn thân quyết, che giấu đi hơi thở của chính mình, lặng lẽ tiếp cận nơi ở của Tần Mặc Hàm. Tô Tử Ngưng cùng Tần Mặc Hàm ngồi ở phòng trong, trên bàn có mấy đĩa thức ăn đã được ăn xong.
Tô Tử Ngưng lười nhác mà ngồi ở trên ghế, thỏa mãn nói: "Mặc Hàm, nàng làm đồ ăn thật sự ăn quá ngon, ta cảm giác ta đều mau béo một vòng."
Tần Mặc Hàm nghiêm túc đánh giá nàng một lần, lắc đầu: "Không mập, nàng quá gầy."
Tô Tử Ngưng tinh nghịch nghiêng qua kéo kéo vạt áo của nàng, chỉ chỉ vào xương quai xanh lộ ra: "Còn nói ta, nàng tự nhìn mình, nàng mới gầy lợi hại." Dứt lời nhịn không được nhìn một chút trên cổ của nàng, xương quai xanh kia thật xinh đẹp.
Tần Mặc Hàm nâng lên cổ áo, liếc nàng một cái: "Nàng còn đang tuổi lớn."
Tô Tử Ngưng cười tủm tỉm nhìn nàng ấy, mấy ngày nay nàng tuy rằng theo thói quen sẽ giả vờ ngoan, nhưng ngẫu nhiên sẽ có chút nghịch ngợm, Tần Mặc Hàm tính tình đạm nhạt, nhưng tính khí cũng rất tốt, mỗi lần đều là dung túng nàng. Nghĩ đến biểu hiện hôm nay của nàng ấy, Tô Tử Ngưng thật lòng tán thưởng nói: "Có mấy người sinh ra đã là con cưng của trời đất, nàng nói xem nàng lớn lên xinh đẹp, tính tình tốt, lại nấu ăn ngon, thiên phú ngộ tính đều là trác tuyệt, thật sự là được trời ưu ái."
Tần Mặc Hàm nghĩ rằng nàng ấy là nhớ lại cảnh ngộ lúc nhỏ của bản thân, ôn thanh nói: "Lớn lên xinh đẹp cũng không phải là chính ta, thiên phú, linh căn đều là Lâm Khinh Trần, ta bất quá là nhặt được tiện nghi, không phải vậy sợ là đã sớm không biết đi nơi nào."
Tô Tử Ngưng lắc đầu: "Chính là ta có thể cảm giác được, nàng ngộ tính còn tốt hơn Lâm Khinh Trần nhiều, nàng nguyên bản thế nào lại xấu xí?"
Tần Mặc Hàm sững sờ, xem nàng ấy vẻ mặt hiếu kỳ, có chút bật cười: "Cũng không tính xấu xí, nhưng chung quy không phải dáng vẻ thế này."
Nàng tránh nặng tìm nhẹ dừng lại câu chuyện, Tô Tử Ngưng liền thật ngoan mà không hỏi nữa, sau đó Tần Mặc Hàm dừng một chút nói: "Nàng ngũ linh căn lại trong nửa năm dẫn khí nhập thể, tiến vào Luyện khí trung kỳ, cũng là kỳ tài hiếm có, hơn nữa…" Nàng chầm chậm nói: "Nàng lớn lên đều đẹp hơn ta và Lâm Khinh Trần."
Tô Tử Ngưng: "……" Gặp quỷ, nàng đột nhiên cảm thấy trên mặt có chút nóng, đây rốt cuộc là chuyện gì.
Lam Hiên sau khi rời đi cả người đều cực kỳ phấn khởi, hắn nghe được cái gì, đoạt xá! Lâm Khinh Trần thế nhưng là bị người đoạt xá, khó trách thiên phú dị bẩm, để sư tôn đều nhìn mà tán thưởng không thôi! Tần Mặc Hàm, chẳng biết là cái lão gia hỏa nào ngã xuống chiếm đoạt thân thể Lâm Khinh Trần. Hắn phản ứng đầu tiên là muốn đi nói cho Lạc Uyên, chính là đi nửa đường đột nhiên ngừng lại.
Tu Chân giới là một nơi cường giả vi tôn
, có được đệ tử thiên phú xuất chúng, đối với bất kỳ gia tộc tông môn nào mà nói đều là chuyện vô cùng tốt. Hắn cũng biết, Lạc Uyên đối với Lâm Khinh Trần rất hài lòng, coi trọng tài năng thiên phú của nàng, chưa chắc sẽ quan trọng việc nàng có phải hay không Lâm Khinh Trần. Nghĩ đến đây, hắn dừng bước, trong đôi mắt hẹp dài tràn đầy tính toán, một lát sau hắn lạnh lùng nở nụ cười, ngay sau đó bước nhanh rời đi.
Lúc Tần Mặc Hàm đi ra sân, ánh mắt dừng ở phía ngoài cửa sổ, mày hơi nhíu lại, lập tức ngón tay dẫn ra một tia linh lực điểm trên không trung mấy cái, ngay sau đó một trận pháp nhỏ liền hiện ra. Những tia sáng màu vàng mỏng manh lại rất tinh thuần đan chéo nhau giống như một cái lưới, chỉ là có vài chỗ ánh sáng lập lòe như sắp tắt, cảm giác có gì đó không đúng.
"Chuyện này… là bị khuấy động rồi sao?" Tô Tử Ngưng cũng coi như kiến thức rộng rãi, nhíu mày nói.
Tần Mặc Hàm ngẩng đầu quan sát xung quanh, vẫn chưa phát hiện có không thích hợp, lắc đầu: "Không rõ ràng lắm, trận pháp này ta chỉ thử nghiệm thôi, không biết là do có người chạm vào, hay là trận pháp tự thân bất ổn." Ngoài miệng tuy nói như vậy, nhưng trong lòng nàng vẫn là có chút bất an, tuy nhiên vì không muốn Tô Tử Ngưng lo lắng, quay đầu nói: "Ngày thường viện của ta không có người đến, chắc là không sao đâu."
Tô Tử Ngưng cũng không ngốc, tuy rằng không hỏi lại, chính là trong lòng cũng có chút cảnh giác. Đột nhiên nhớ tới Lam Hiên, nàng nhíu mày nói: "Lúc nãy khi ta vừa mới ra ngoài, vô tình gặp được tam sư huynh của nàng cùng Sóc Nhật lén lút gặp mặt, Sóc Nhật đưa cho hắn một quả đan dược, màu đỏ rực rỡ vô cùng yêu mị, ta hoài nghi đó là Xích huyết đan."
"Xích huyết đan?" Tần Mặc Hàm nhíu nhíu mày, nàng ở tàng thư Tử Vân Các đã đọc qua về nó, không ngờ Lam Hiên dám cất giữ thứ này, lại nhớ tới ngày đầu đến đây, gặp Sóc Nhật nơi đó đang cầm trong tay Xích huyết đan, tức khắc minh bạch.
Ánh mắt nàng trầm xuống, nàng xem như thăm dò rõ ràng tính cách Lam Hiên, hắn lòng dạ bất chính, nham hiểm xấu xa. Mục đích hắn lấy Xích huyết đan, Tần Mặc Hàm đại khái hiểu thấu, chính là vì muốn giành thứ hạng đầu sao? Trước đây biểu hiện của Lam Hiên không tệ, vận khí cũng không kém, trừ bỏ gặp được Minh Diệu đã Kim Đan trung kỳ, các đối thủ khác đều không đáng kể, trước mắt hắn đang xếp ở vị trí thứ năm.
Các trận đấu kế tiếp, đối thủ của hắn có Minh Diệu của Minh Thủy Phong, Nhạc Phồn, Nhan Tiếu của Lạc Nhật Phong, còn có Phó Chư của Thanh Nham Phong.Mấy người này đều là Kim Đan trung kỳ, Lam Hiên muốn giành được ba hạng đầu cũng khó. Minh Diệu cùng Nhan Tiếu đã sớm đi vào Kim Đan trung kỳ mười mấy năm, Nhạc Phồn đối kiếm tu lĩnh ngộ thâm sâu, Lam Hiên cho dù cùng cấp nhưng cũng khó thắng, nghĩ đến chỉ có thể ngang tầm Phó Chư, nhưng làm sao vào được ba hạng đầu. Theo lý thuyết căn bản là sắp chết giãy giụa, cho nên mới bất chấp dùng Xích huyết đan?
Trong lòng Tần Mặc Hàm có chút ngưng trọng, chỉ bằng Tô Tử Ngưng tình cờ nhìn thấy hành động của bọn hắn, căn bản không có chứng cứ, Tần Mặc Hàm cũng không có cách nào đi nói với Lạc Uyên, chỉ có thể yên lặng xem tình hình.
Ngày mai chính là vòng thi đấu cuối cùng trong môn phái, đệ tử giỏi nhất các núi sẽ cùng nhau phân cao thấp, tranh đoạt ngôi vị đứng đầu. Nếu Lam Hiên thật sự muốn dùng Xích huyết đan, như vậy sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Lông mày Tần Mặc Hàm vẫn chưa buông lỏng, Tô Tử Ngưng thấy thế nói: "Lam Hiên là sư huynh của nàng, chỉ bằng lời nói một bên của ta, nhất định sẽ không có người tin, ngược lại sẽ khiến Lam Hiên ghi hận…"
"Ta tin nàng." Tần Mặc Hàm rất nhanh tiếp nhận câu chuyện, bình tĩnh nhìn nàng.
Tô Tử Ngưng ngẩn ra, nàng tất nhiên biết Tần Mặc Hàm tin nàng, chính là nàng ấy nói nghiêm túc như vậy khiến cho tim nàng lỡ đi mấy nhịp.
"Nhưng nếu nàng đi tìm Lạc phong chủ, chỉ sợ là không ổn."
"Ừ, ta chỉ sợ Lam Hiên xuống tay với nhị sư tỷ, mà ta biết chuyện này nhưng lại ngồi yên không làm gì, trong lòng khó chịu." Tần Mặc Hàm thở dài. Một khi lộ ra chuyện dùng Xích huyết đan, kẻ ấy liền bị xem như người trong Ma đạo, hậu quả rất nghiêm trọng. Nàng trong sách biết được Tô Tử Ngưng từng bị tu chân giới hiểu lầm là ma đạo mà truy sát không ngừng, nàng không muốn sư tỷ tốt của mình lại rơi vào cảnh như vậy. Rốt cuộc, Nhạc Phồn cùng Phó Chư là hai người có khả năng sẽ bị Lam Hiên đối phó nhiều nhất.
Suy nghĩ một lát, Tần Mặc Hàm liền đứng dậy đi tìm vài tờ giấy, ngay sau đó đầu ngón tay dẫn ra một sợi linh lực, viết lên mấy dòng chữ.
Tô Tử Ngưng tức khắc ngầm hiểu: "Nàng muốn thông tri bọn họ?"
Tần Mặc Hàm gấp giấy lại, trả lời: "Ân, chúng ta nói mà không có bằng chứng tự nhiên không thể trực tiếp tìm sư tôn, nhưng bọn họ vô duyên vô cớ thu được tin tức này liền sẽ đi điều tra xem thật giả thế nào. Tất nhiên sẽ gây sự chú ý, ít nhất có thể bứt dây động rừng, khiến cho tam sư huynh không dám manh động."
Tần Mặc Hàm dứt lời, đối với bốn con hạc giấy rót vào một sợi linh lực, nàng cố tình hội tụ linh lực đánh vào, miễn cho bị người khác phát hiện là nàng.
Đến ban đêm, bốn con hạc giấy được Tần Mặc Hàm làm phép ẩn nấp, lặng lẽ theo bốn hướng bay đi.
Tô Tử Ngưng có chút bật cười: "Ngày mai năm người tỷ thí, bốn người thu được tin tức, Mặc Hàm, nàng đây rõ ràng chỉ chính là hắn a."
Tần Mặc Hàm giả vờ tỏ ý kinh ngạc: "Ta đã quên cho hắn, bất quá hắn cũng không cần, miễn thôi."
Đối với Tần Mặc Hàm đột nghiên có chút nghịch ngợm, Tô Tử Ngưng buồn cười, ừ, nàng cảm thấy trước đây có lẽ nàng suy nghĩ quá nhiều, Tần Mặc Hàm thật sự là người tốt.
Ngay đêm đó bốn người thu được hạc giấy đều là trong lòng giật mình, hạc giấy là bên trong môn phái truyền đến, khả năng sẽ dùng đến Xích huyết đan chỉ có ngày mai tỷ thí mấy người, Phó Chư trong lúc này thập phần thận trọng, lập tức hướng từng người sư tôn hội báo.
Vô Cực Tông gần đây tuy hỗn loạn, tuy nhiên không có nghĩa là có thể khoan nhượng đệ tử trong môn phái cùng Ma tộc có bất luận cái gì liên lụy, lập tức mệnh lệnh toàn bộ tiến hành điều tra.
Lam Hiên phản ứng cũng coi như nhanh, lập tức đem Xích huyết đan giấu đi, giả vờ chính mình tu luyện lỡ tay làm tổn hại hạc giấy, không biết nội dung. Chính là cho dù tránh thoát một kiếp, hắn cũng quyết định không dám lại dùng Xích huyết đan. Kế hoạch bị hủy, Lam Hiên trong lòng lên cơn giận dữ, hắn như thế nào cũng không dự đoán được, cư nhiên có người trước sớm biết trước kế hoạch của hắn.
Cuối cùng kết quả không hề nghi ngờ, Lam Hiên tâm tình bất ổn, thấp thỏm phập phồng, liền Phó Chư cũng không thể thắng được, đứng hàng thứ năm. Lam Hiên trở lại Tử Vân Phong đối với Sóc Nhật nổi trận lôi đình, hoài nghi là hắn để lộ tin tức.
Sóc Nhật cũng là nghĩ mãi không ra, một hồi lâu sau hắn lẩm bẩm nói: "Chẳng lẽ là…… Chính là không có khả năng a?"
Lam Hiên sắc mặt âm trầm, lạnh lùng nói: "Chẳng lẽ là cái gì? Nói!"
Sóc Nhật hoảng sợ, ngay sau đó ấp a ấp úng nói: "Trước đây, chính là lúc Lâm sư thúc tới tìm ta, giống như trong lúc vô tình thấy được ta cầm Xích huyết đan."
Mắt thấy Lam Hiên sắc mặt dữ tợn, hắn lại hoảng loạn nói: "Khả năng không thấy được, hơn nữa, cách đã lâu, nàng không có khả năng nghĩ tới đây là thứ ngài sẽ dùng……"
Lam Hiên cả giận nói: "Câm miệng! Đồ vật quan trọng như vậy, uổng công ta tín nhiệm ngươi, ngươi thế nhưng có thể bị người gặp được, còn giấu chuyện đó không cho ta biết!"
Sóc Nhật bị hắn uy áp chấn đến cả người phát run, lạnh run nói: "Ta…… Nàng mới nhập môn, ta cho rằng nàng không hiểu được, hơn nữa, thật sự chính là lộ một chút, không có khả năng sẽ……"
Lam Hiên một cước đem hắn đá lăn, xoay người giận dữ rời đi, Tần Mặc Hàm, cản đường ta, xem ta đối phó ngươi thế nào!
Giờ phút này Tô Tử Ngưng tâm tình rất tốt, mọi chuyện vô cùng thuận lợi, tuy nói không thể vạch trần Lam Hiên, đoán chừng cũng khiến hắn tức chết. Xem Tần Mặc Hàm sắc mặt bình tĩnh, ngồi ở kia chậm rãi pha trà, nàng nhoài người qua thương lượng: "Ta cùng nàng ngủ…… Không phải, ta ngủ ở giường nàng ba ngày rồi, hiện tại ta đã là đệ tử Tử Vân Phong, thế phòng của ta đâu?"
Tần Mặc Hàm nghe nàng lúng túng sửa miệng, khóe miệng nhịn không được cong lên, gật đầu: "Nàng ngủ cùng ta ba ngày, đích xác nên có phòng."
Tô Tử Ngưng quay đầu đi không để ý tới nàng, Tần Mặc Hàm lại tiếp tục nói: "Trước đây ta có nói với sư tôn, để nàng ở lại đây với ta. Vừa hay trong viện này còn có phòng trống, nàng có thể qua đó ở."
"……" Tô Tử Ngưng bắt đầu từ từ tin tưởng Tần Mặc Hàm chính là sắc nữ, này rõ ràng là thèm nhỏ dãi nàng, cố ý lôi kéo làm quen. Lúc trước như thế nào không nói có phòng trống, lừa nàng ngủ cùng giường.
Tần Mặc Hàm xem nàng kia vẻ mặt một lời khó nói hết, thản nhiên hỏi: "Có cái gì không đúng sao?"
Tô Tử Ngưng lắc lắc đầu, chỗ nào cũng đều không đúng a.
Lam Hiên từ sau khi kế hoạch bại lộ tựa hồ rất an phận, nghe nói vô cùng tập trung tu luyện, ngay cả việc qua lại với Nhan Tiếu và quấy rầy Tần Mặc Hàm cũng đều không có.
Tần Mặc Hàm đi vào Trúc Cơ trung kỳ không lâu, Lạc Uyên dạy nàng tạm thời ngưng thần tĩnh khí, tu luyện tốt nền tảng, củng cố linh lực, vì ngày sau Kim Đan làm chuẩn bị.
Tô Tử Ngưng ở trong viện của nàng, cũng là dốc lòng học tập tu chân pháp quyết cơ bản, mỗi ngày đều chuyên tâm lắng nghe Tần Mặc Hàm giảng giải thuyết pháp nàng ấy học được từ Chủ Phong, bù đắp cho đời trước nàng tu hành bỏ sót căn cơ.
Hai người đều không phải người thích ồn ào, Tô Tử Ngưng tuy ngẫu nhiên có chút nghịch ngợm, cũng là vì muốn trêu Tần Mặc Hàm, hai người tháng ngày phong phú mà thích ý, làm Tô Tử Ngưng đều mau quên nàng sống lại từ nơi đầy ngập phẫn nộ cùng tối tăm như thế nào. Chính là, ông trời xưa nay tiếc rẻ cho nàng mỹ mãn, để cho mấy ngày ngắn ngủn bình yên nhanh chóng sụp đổ, khiến Tô Tử Ngưng sau này đối với Tu Chân giới oán hận không thôi.
===============================Tác giả có lời muốn nói:Tần Mặc Hàm đương nhiên hảo sắc nữ, giờ ngươi mới phát hiện, đã muộn!