Chương 10

Tần Mặc Hàm sau khi trở về liền trực tiếp ngự kiếm tới Tử Trúc lâm, lần này chậm trễ một canh giờ, cần đi nhanh về luyện công thôi.

Mà Lạc Uyên sau khi nghe Nhạc Phồn báo tình hình xong liền hết sức tò mò, đúng giờ đi đến Tử Trúc Lâm, muốn nhìn một chút xem nha đầu kia đang làm gì, kết quả đợi một canh giờ cũng không thấy người đâu. Tâm trạng có chút buồn bực, không phải nói nha đầu kia thời gian vô cùng chính xác sao, thế nào còn chưa đến, giữa lúc hắn không kiên trì chuẩn bị rời đi, một luồng linh lực mạnh mẽ liền xuất hiện.

Một bóng người xẹt qua, y phục trắng xanh đan xen tung bay theo gió, lập tức thỏa đáng hạ xuống, người đến chính là Tần Mặc Hàm. Lạc Uyên chớp mắt nhìn, khá lắm, Ngự kiếm thuật đã đến mức này rồi.

Tần Mặc Hàm không chậm trễ nữa, tiến đến rừng trúc chọn lựa một hàng trúc thật dài. Tử Trúc hai trăm năm tuổi cứng chắc vô cùng, ngay cả tu sĩ Kim Đan kỳ vận dụng toàn lực cũng mất rất nhiều thời gian chém gẫy. Trong rừng Tử trúc hai trăm năm tuổi vô cùng nhiều, dù cho mỗi ngày đều có người đến luyện tập, nhưng căn bản đều là Tử trúc trăm tuổi trở xuống, đủ cho những đệ tử linh lực thấp luyện tập cả đời.

Đôi mắt Lạc Uyên nhìn không chớp, Tần Mặc Hàm bên kia tĩnh tọa ngồi xếp bằng, đưa tay vuốt nhẹ lên thân trúc, sau một khắc độ chừng nửa chén trà nhỏ nàng mới đứng dậy, nhấc lên đao chém vào hàng trúc. Khí lực nàng không lớn, nhưng Lạc Uyên rõ ràng nhìn thấy trên thân trúc có một đạo dấu vết sáng loáng, trúc đều bị chém gãy làm đôi rồi! Hắn kích động run run vuốt râu mép, nhìn thêm nửa canh giờ, cả hàng trúc dài đều ngã rạp xuống đất, hắn suýt nữa trực tiếp bay ra ngoài. Kìm nén lại xúc động, che đi khí tức, hắn một hơi chạy về sân viện chính mình, cười rạng rỡ như đứa bé.

"Ta nhặt được bảo, ta nhặt được bảo. Thượng phẩm Song linh căn nhưng phẩm chất này còn mạnh hơn cả đơn linh căn." Vô Cực Tông mấy trăm năm những vị nắm quyền đều không có tài đức, không ngừng tranh giành cấu xé lẫn nhau, lén lút làm theo ý mình, khiến cho chất lượng đệ tử giảm xuống nghiêm trọng. Khỏi nói đơn linh căn, ngay cả Thượng phẩm Song linh căn cũng rất ít. Lạc Uyên say mê tu hành, xưa nay quý trọng người tài, đồ đệ nào tu hành tiến bộ vượt bậc đều khiến hắn quan tâm. Nhiều năm như vậy không thu nhận đồ đệ, chính là không gặp người nào khiến hắn vừa ý, không nghĩ tới ma xuy quỷ khiến, thu được đồ đệ tốt. Phải biết, ngay cả chính hắn là kinh tài tuyệt diễm đơn linh căn mà năm đó, cũng không cách nào chém gãy một hàng Tử trúc hai trăm tuổi trong vòng nửa canh giờ.

"Ta phải chuẩn bị cho đồ đệ cưng của ta tâm pháp, đúng rồi, linh căn, nàng là linh căn gì nhỉ?" Lạc Uyên suy nghĩ một chút, ảo não muốn vỗ chính mình một cái tát, hôm trước trong lúc bực bội hắn cũng không nhìn kĩ linh căn của Lâm Khinh Trần, hiện tại hắn cần trắc định lại linh căn cho nàng.

Tần Mặc Hàm không hề hay biết biểu hiện của nàng đã kinh động đến sư tôn, trước đây nàng cho rằng việc tu luyện vô cùng khó khăn, bởi vì nàng chưa từng tiếp xúc qua, ngay cả trong ký ức của Lâm Khinh Trần, tu hành cũng là một chuyện rất khổ cực. Nhưng mà nàng mạc danh kỳ diệu cảm thấy gần đây việc tu luyện ngày càng thuận tiện. Ngay cả những tâm pháp mà trước đây Lâm Khinh Trần cũng không nắm bắt được, nàng vừa xem qua cảm giác giống như là đã từng thấy rồi, trôi chảy đến không ngờ, phảng phất cứ như nàng đã từng học qua. Vì lẽ đó, Tử Trúc này nàng bất quá là nghiên cứu ba ngày, liền phát hiện ra quy luật biến đổi linh lực của nó. Cảm giác thật kỳ diệu, thế nhưng cũng chẳng hề gì.

Đến ngày hôm sau, Nhạc Phồn liền nói cho nàng biết, nàng có thể tùy ý tiến vào tầng một Tử Vân Các, tất cả sách ở đây đều có thể nghiên cứu học hỏi.

Thấy thế, Lam Hiên vốn là không thèm để ý đến Tần Mặc Hàm, nhất thời lại dâng lên cảm giác nguy hiểm. Dựa theo quy định của Tử Vân Các, đệ tử sau khi nhập môn ba tháng, trải qua sự kiểm tra gắt gao của Lạc Uyên trưởng lão mới được phép tiến vào đây. Lâm Khinh Trần nhập môn chưa đầy một tháng, cũng không trải qua kiểm tra gì liền trực tiếp được vào?

Đối với chuyện này, Tần Mặc Hàm cũng không kinh ngạc, trước giờ nàng vẫn tuân theo sự sắp xếp của sư tôn, chỉ có đều từ giờ nàng không cần đến Tử Trúc Lâm nữa mà chuyển qua Tử Vân Các tu luyện.

Theo thường lệ, mỗi buổi sáng nghe thuyết pháp xong nàng liền ở lại một chút, nhưng lần này nàng không phải vì thỉnh giáo các trưởng lão, mà nàng đứng bên ngoài Vô Cực Điện là để chờ một người.

Đúng lúc này Lam Hiên đi tới, hắn và Nhan Tiếu, đại đệ tử của Tông Chủ ở một bên cười nói, tựa hồ đang thảo luận cái gì, ánh mắt tình cờ nhìn sang Tần Mặc Hàm. Tần Mặc Hàm làm như không biết, yên lặng đứng, dù sao giữa bọn họ cũng không cần gặp gỡ quá nhiều.

Chỉ là hai người Lam Hiên không nghĩ vậy, hắn cùng Nhan Tiếu vội vã đi đến, ý cười tràn đầy.

Nhan Tiếu là đại đệ tử của Tông Chủ, hiện tại đã hơn 240 tuổi, tu vi chính là Kim Đan hậu kỳ, cũng được xem là nhân tài hiếm thấy, rất có địa vị trong các tầng lớp đệ tử Vô Cực Tông, Tần Mặc Hàm tự nhiên không thể thất lễ: "Khinh Trần bái kiến Nhan sư huynh, Tam sư huynh."

Nhan Tiếu gật đầu cười: "Lâm sư muội ngày hôm nay không vội vã trở về, có phải còn có việc?"

"Vâng, muội chờ một người bạn."

"Lâm sư muội ở Lạc Nhật Phong còn có bằng hữu?"

Tần Mặc Hàm không muốn kể nhiều về Tô Tử Ngưng, đạm nhạt nói: "Là bằng hữu nhập môn trước muội, nhà nàng vốn là mấy đời thân thiết với Lâm gia, nên muội muốn nhìn một chút cuộc sống của nàng như thế nào."

"Thì ra là như vậy, không biết nàng ấy tên gọi là gì, là đệ tử của phái nào, huynh liền giúp muội chiếu cố một chút." Nhan Tiếu cũng không bỏ qua cơ hội kết thân cùng Tần Mặc Hàm.

Tần Mặc Hàm ngay thẳng nói: "Nhan sư huynh là đại đệ tử Tông chủ, một ngày bận trăm công nghìn việc, đây chỉ là chuyện nhỏ, muội không dám làm phiền đến sư huynh. Muội sợ bằng hữu chờ lâu, Nhan sư huynh lại đang bận bịu, Khinh Trần xin cáo từ trước."

Nhan Tiếu có chút ngớ ra, từ xưa tới nay chưa từng thấy qua một nữ tu lạnh nhạt như vậy đối với hắn. Mà Tần Mặc Hàm hơi cúi chào, liền đi. Lam Hiên nhìn dáng vẻ Nhan Tiếu, trong lòng sung sướиɠ lạ kỳ, nam nhân cao ngạo này cũng có lúc gặp khó. Hắn nhìn theo bóng lưng tinh tế lạnh nhạt của Tần Mặc Hàm, hỏi: "Nhan sư huynh, thế nào?"

Nhan Tiếu sờ sờ mũi, cười đến cao thâm khó lường: "Rất thú vị."

Tô Tử Ngưng âm thầm dặn lòng không nên đến tìm Tần Mặc Hàm, nhưng nghe được tiếng chuông kết thúc buổi thuyết pháp vang lên, nàng vẫn không nén được đi tới chỗ hẹn. Quả nhiên người kia đang đứng thẳng tắp ở nơi đó đợi nàng. Một làn gió tình cờ lay động y phục màu xanh lam của nàng ấy, cả người xuất trần thoát tục, hiển nhiên là phong thái tiên nhân. Thật ra nàng cũng có chút tò mò không biết hình dáng vốn có của Tần Mặc Hàm ra sao, tuy rằng thân thể Lâm Khinh Trần nhìn cũng xinh đẹp nhưng trước đây có chút hung dữ. Ngạn ngữ nói tướng do tâm sinh quả nhiên không sai, bây giờ thay bằng linh hồn của Tần Mặc Hàm, càng giúp cho tướng mạo kia trở nên thanh khiết tao nhã, nếu như là hình dáng thật của nàng, còn đẹp đẽ bất phàm đến thế nào.

Tô Tử Ngưng định tiến đến gọi nàng, liền nhìn thấy Nhan Tiếu cùng Lam Hiên đã đi lại trò chuyện, Nhan Tiếu đôi mắt thẳng tắp mà nhìn chằm chằm Tần Mặc Hàm. Nàng khẽ cau mày, Nhan Tiếu quả thật rất có tài hoa, nhưng là có điểm đa tình, chuyện tình cảm lộn xộn của hắn năm đó, cả tu chân giới đều biết. Nàng do dự một chút, trước đây tướng mạo này của nàng cũng đem đến không ít phiền phức, cho nên tránh đi vẫn là tốt nhất.

Nhìn thấy Tần Mặc Hàm hờ hững rời đi, nàng thở phào nhẹ nhõm, ở nơi khuất tầm nhìn của Nhan Tiếu và Lam Hiên, nàng đi đến trước mặt Tần Mặc Hàm, cười nói: "Không phải hẹn ta ở đó đón nàng sao? Thế nào tự mình đi rồi, không sợ đi lạc?"

Tần Mặc Hàm nhìn nàng cười đến tươi đẹp: "Ta tránh bọn hắn một lúc, không phải muốn tự mình đi."

Tô Tử Ngưng đi ở phía trước dẫn đường, trong tay nàng vẫy vẫy một cọng cỏ, hờ hững nói: "Nhan Tiếu có địa vị rất cao ở Vô Cực Tông, hắn vừa rồi đối nàng cũng là ý cười không ngớt, vì sao nàng muốn tránh hắn?"

Tần Mặc Hàm dừng một chút, ngước mắt ngắm nhìn những sợi tóc dài đen nhánh của Tô Tử Ngưng bay trong gió, hồi lâu sau mới chậm rãi nói: "Có mấy người, cần giữ một khoảng cách, dù muốn ôm đùi cũng không nên chọn đùi thô."

Tô Tử Ngưng quay đầu lại nhìn nàng, vừa đi lùi về sau vừa nói: "Ừ, ôm đùi?" Nàng suy nghĩ một chút, đại khái là hiểu được ý tứ của Tần Mặc Hàm, lập tức dí dỏm nói: "Ta bây giờ cũng xem như đang ôm bắp đùi của nàng? Ha ha…" Nói xong nàng còn hĩnh hĩnh cái mũi xinh xắn.

Tần Mặc Hàm lắc đầu, khẽ cười nói: "Chân của ta không thô, rất mềm mại, hơn nữa, cũng không tính là nàng ôm đùi ta."

Tô Tử Ngưng liếc nhìn dáng người có chút gầy của nàng, không nhịn được có chút buồn cười, cũng không nói gì thêm.

Như cũ sau khi giúp đỡ Tô Tử Ngưng làm xong việc vặt, Tần Mặc Hàm ngồi trên cỏ nhìn nàng: "Nàng ở Vô Cực Tông có được ai chỉ dẫn cách tu luyện chưa?"

Tô Tử Ngưng mang đến cho nàng ít trái cây, lắc lắc đầu: "Ta vừa đến chưa đầy hai mươi ngày, lại là một đệ tử áo xám ngũ linh căn, ai sẽ phí công dạy ta."

Trong mắt Tần Mặc Hàm có chút đau lòng, lập tức nghiêm túc nói: "Ta dạy cho nàng." Nói xong lại có chút ngượng ngùng: "Tuy nói ta bây giờ cũng không ai chỉ dẫn, nhưng ta có thể tiến vào Tử Vân Các, cũng học được ít nhiều. Sau này làm xong công việc, ta liền dạy cho nàng nửa canh giờ, được không?"

Tô Tử Ngưng trong lòng khẽ động, đời trước tuy rằng nàng sắp đạt tới cảnh giới Động Hư, nhưng cũng chưa từng bái sư, căn bản tu luyện rất lộn xộn, trải qua muôn vàn khó khăn khổ cực mới có thể tiến cấp.

"Được, chỉ là, sẽ làm chậm trễ việc tu luyện của nàng." Trong mắt Tô Tử Ngưng không kìm nén được vui sướиɠ, rồi lại biểu lộ thành lo lắng, biểu cảm đáng yêu thế này khiến cho lòng Tần Mặc Hàm trở nên mềm nhũn. Lúc trước nàng ở bên Chấp Mặc, vì nàng còn nhỏ nên trước sau vẫn là Chấp Mặc quan tâm chăm sóc nàng, ngoại trừ những lúc trêu đùa cùng nhau, nàng ấy mới toát ra một chút làm nũng, giống như giả bộ ngoan hiền để làm nàng vui.

Tần Mặc Hàm ôn hòa cười: "Không sao, kỳ thực ta cũng mới vừa học, dạy cho nàng, ta cũng đồng thời có thể tu luyện. Quyết định như thế đi, ngày sau chúng ta liền tại đây cùng nhau nghiên cứu."

"Tốt lắm." Tô Tử Ngưng ý cười vô cùng chân thật, đời trước nàng không có mấy ngày sống yên ổn, dù trải qua mấy trăm năm đằng đẵng cũng chưa từng có. Nếu như Tần Mặc Hàm không giống nam nhân vô liêm sỉ kia, nàng có thể đáp ứng theo điều nàng ấy muốn.

Đang suy nghĩ lại nghe được một trận tiếng kêu ùng ục, Tô Tử Ngưng còn đang sững sờ thì nhìn thấy Tần Mặc Hàm vừa cười vừa nhìn bụng của nàng, nhất thời gương mặt nóng lên: "Ta…ta còn chưa có ăn cơm."

Nàng xấu hổ nói xong, từ trong túi nhỏ lấy ra hai khối bánh màu vàng nhìn giống như màn thầu, sau đó cắn một cái, uống một ngụm nước rồi cố gắng nuốt xuống.

Thứ kia nhìn cứng rắn khiến người một điểm đều không muốn ăn. Tần Mặc Hàm không nói gì, nhân lúc Tô Tử Ngưng đang uống nước, nghiêng đầu thử cắn một miếng bánh trên tay nàng.

Tô Tử Ngưng: "…"

Nhìn Tô Tử Ngưng gần như bị đóng băng ở một bên, gương mặt còn lộ ra vẻ kinh hãi không thôi, nước trong miệng cũng không kịp nuốt xuống, gò má nhô lên ngậm một miệng thức ăn, vốn là Tần Mặc Hàm đang thấy đau lòng cũng không nhịn được, nàng cười đến cong lông mày: "Xem ra không sai, ta cũng đói bụng nên muốn nếm thử một chút, nàng không cần ngại."

Tô Tử Ngưng nhìn ổ bánh lạnh lẽo cứng rắn trong tay, lại nhìn lướt qua chỗ Tần Mặc Hàm vừa cắn trùng với chỗ nàng ăn trước đó, tự nhiên đỏ bừng mặt.

Miễn cưỡng nuốt xuống thức ăn trong miệng, Tần Mặc Hàm nhìn cái màn thầu trong tay nàng: "Các nàng cả ngày đều ăn thứ này sao?"

"Cũng không phải, mỗi người buổi trưa sẽ được một cái trứng và một chiếc bánh, buổi sáng cũng có thể đi nhận, có điều ta đi trễ nên chỉ còn lại mấy cái bánh cứng như đá này thôi, dù sao buổi tối có chút đồ ăn như vậy cũng tốt rồi."

"Vô Cực Tông nghèo như vậy sao?" Tần Mặc Hàm nhíu mày nói.

Tô Tử Ngưng cũng không tiếp lời, Vô Cực Tông làm sao sẽ nghèo đến mức này, bất quá là bị người bề trên cắt xén thôi.

"Ta đi về trước, giờ Tuất nàng ở đây chờ ta." Tần Mặc Hàm trầm ngâm một phen, dứt lời, nàng trực tiếp lấy ra Ngự Phong Quyết, biến mất không thấy, lưu lại Tô Tử Ngưng đầu óc mơ hồ ngồi dưới đất.

Trở về Tử Vân Phong, Tần Mặc Hàm liền nhìn thấy Lạc Uyên nghiêm nét mặt đứng phía trước đợi nàng, liền tiến lên thi lễ: "Sư tôn."

Lạc Uyên gật đầu: "Hôm nay con lại trở về chậm một canh giờ."

Tầm Mặc Hàm kinh ngạc, nơi này cũng không có quy định giờ trở về, sư tôn làm sao biết được nàng về chậm hơn một giờ so với lúc trước?

Nhìn xem vẻ mặt nghi ngờ của nàng, Lạc Uyên ho một tiếng, nghiêm mặt nói: "Trước sư phụ bận bịu, đã quên giúp con trắc định linh căn, con đi theo ta."

Tần Mặc Hàm gật đầu, yên lặng đi theo Lạc Uyên tới Tử Vân Điện.

Giữa điện có một cột sáng trong suốt cao vυ"t, phía dưới là bạch ngọc đài, trên đài có một la bàn bằng đồng hoa văn phức tạp, xung quanh tỏa ra ánh sáng rực rỡ, đẹp đẽ cực kì.

Lạc Uyên nhìn cột sáng, trầm giọng nói: "Con bình tĩnh đi lên, vận dụng hết toàn bộ linh lực đánh vào bên trong la bàn."

Tần Mặc Hàm hơi chần chừ một chút, cuối cùng vẫn đi tới, nghe theo lời dặn dò của Lạc Uyên, nhắm mắt lại, cánh tay đặt lên trên la bàn, lập tức đem toàn bộ linh lực đánh vào trong đó.

Trong nháy mắt, toàn bộ cột ánh sáng bừng lên rực rỡ, năm luồng ánh sáng màu sắc khác nhau chuyển động xung quanh. Một lát sau, vầng ánh sáng rực rỡ bắt đầu thu lại, trên cột sáng chỉ còn lại đường vân màu trắng và xanh lục, lúc này Tầm Mặc Hàm mới phát hiện, trên thân cột sáng có đến năm cái rãnh nhợt nhạt, giờ khắc này hai luồng ánh sáng trắng cùng xanh tràn vào hai cái rãnh. Theo linh lực không ngừng truyền vào, hai rãnh ánh sáng màu sắc càng ngày càng mãnh liệt, toàn bộ rãnh đều được lấp đầy, hơn nữa hai đường ánh sáng tiếp tục dâng lên trên, chạy qua hai phần ba chiều dài cột sáng. Ánh mắt Lạc Uyên có chút vui mừng, bởi vì đường sáng vẫn chưa ngừng lại. Thế nhưng nó chỉ dâng lên thêm ba tấc nữa, cuối cùng loạng choạng chìm xuống.

Lạc Uyên có chút thất vọng, lẩm bẩm nói: "Thượng phẩm, chỉ thiếu chút nữa là Cực phẩm rồi."

Chỉ là vừa dứt lời, hai cái hoa văn trắng và xanh đột nhiên kịch liệt biến đổi, loáng một cái biến mất không còn tăm hơi. Một đường vân ánh sáng màu vàng rực rỡ, cơ hồ là vừa mới xuất hiện nhưng vô cùng nhanh chóng, mãnh liệt dâng cao lên phía trên, một đường vượt qua Thượng phẩm, đến Cực phẩm vẫn không dừng lại! Cuối cùng Lạc Uyên nghe được một tiếng nổ vang, cột sáng, trực tiếp nứt ra!

Lạc Uyên trợn mắt không thể tin được.

=========================

Tác giả có lời muốn nói:

Tô Tử Ngưng: nàng xác định ta là nữ chủ? Mặc Hàm nàng rõ ràng mới là nữ chủ được định sẵn!

Tầm Mặc Hàm (cười): ừ, giờ nàng mới biết sao?

Tô Tử Ngưng: vậy ta đâu? (khóc chít chít)

Tần Mặc Hàm: nàng được định sẵn là vợ của nữ chủ, cũng là vai chính, đừng sợ!

Tô Tử Ngưng (vặn vẹo nhăn nhó): thôi được rồi…thế nam chủ đâu?

Tần Mặc Hàm: A!….Từ đâu tới nam chủ, xem ra ta uốn cong nàng còn chưa đủ, ta còn phải cố gắng thêm?

Tô Tử Ngưng: ….