Chương 4-2: Năng lượng gây gổ tích lũy 4%

Tại Đông Cung.

Triệu Lăng Thừa vừa tắm rửa xong, liếc đông ngó tây mà vẫn không thấy bóng dáng của Trì Kính đâu. Chờ mãi, hắn tự mình vén màn giường lên xem thì thấy nàng vẫn còn ngủ say sưa!

“Đã mấy giờ rồi hả?”

Triệu Lăng Thừa ngồi thẳng dậy, nét mặt sa sầm, cất giọng gọi:

“Thái tử phi!”

Trì Kính úp mặt vào gối, chẳng buồn nhúc nhích.

“Ngươi xem xem, đã đến giờ nào rồi? Mau dậy đi!”

“Hửm?” Trì Kính vừa cựa mình, mắt nhắm mắt mở, vò đầu bứt tóc, “Hôm nay có giờ học sớm à? Không có thì cho ta ngủ tiếp.”

[Giờ học sớm cái gì? Đúng là nói nhảm.]

Triệu Lăng Thừa toan duỗi chân đạp một cái vào bình phong để đánh thức nàng, thì nghe thấy A Phát ở cửa cung cất giọng thông báo:

“Điện hạ! Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử đến thăm ngài.”

“Gì cơ? Ai cơ?” Trì Kính nghe thấy thế, lập tức bật dậy, mắt mở to tỉnh như sáo: “Có người tới hả? Ai đến thế? Đang ở đâu rồi?”

Triệu Lăng Thừa: “…!”

“Điện hạ.” A Phì hiểu rõ thái tử không mấy mặn mà với các hoàng huynh của mình, nên chỉ dám cẩn trọng đứng ngoài cửa hỏi tiếp: “Ngài có muốn dậy thay y phục rồi ra tiền điện tiếp đón…”

“Không cần.” Triệu Lăng Thừa cười khẩy, xoay người nằm dài ra giường, thở hắt: “Cô thân thể còn yếu lắm, không ngồi dậy được, không có sức ra ngoài, chắc phải nằm tại chỗ mà tiếp đón hai vị hoàng huynh thôi.”

“Còn nữa. Thái tử phi vẫn chưa trang điểm, ngươi ra bảo hai vị hoàng huynh rằng hãy đợi một lát.”

“Ngươi đi đi, thái tử phi.” Triệu Lăng Thừa ngả người nhắm mắt, vẻ mặt mãn nguyện, khoanh chân dài ra thoải mái: “Nàng cứ an tâm đi trang điểm cho tử tế, từ từ mà sửa soạn, hai vị hoàng huynh đợi được mà.”

Trì Kính: “…”

[Hầy, mới khỏi bệnh mà đã phách lối thế này, hắn không sợ một ngày nào đó gặp phải quả báo chắc?]

Triệu Lăng Thừa nghe vậy thì chỉ khẽ nhếch mép, càng nằm thoải mái hơn.

Một canh giờ sau.

Dù đại hoàng tử đợi đến mức suýt đánh người, nhưng vừa bước vào tẩm điện thì lập tức gào lên thảm thiết, lảo đảo chạy tới, suýt nữa không tìm được đường: “Tam đệ, tam đệ à, cuối cùng đệ cũng tỉnh rồi! Đệ không biết đâu, đệ mê man bao lâu nay, ta đây làm huynh trưởng mà đau lòng biết chừng nào, ăn cũng chẳng trôi, ngủ cũng không yên, trong mộng chỉ toàn là cảnh ta và đệ thuở nhỏ cùng nhau nô đùa, ta, ta...”.

Đại hoàng tử không chút ngượng ngùng, tiếp tục sụt sịt, vẻ mặt thương tâm đến cực điểm: “Vừa nghe đệ tỉnh lại, ta liền lập tức chạy tới. Tam đệ à, đệ tỉnh lại thật là… ”

[Tiếc thật đấy! Mau cho ta xem nào, mau cho ta xem có để lại di chứng gì không!]

Triệu Lăng Thừa ngả người trên gối mềm, từ đầu đến chân nhìn lướt một lượt gương mặt bóng nhẫy của đại hoàng tử, gõ gõ tay xuống giường: “Thật sao? Đệ nghe huynh nói ăn không ngon, ngủ không yên… nhưng sao nhìn huynh chẳng thấy gầy đi chút nào, ngược lại… hình như còn tròn trĩnh thêm ấy chứ?”

[Còn không phải vì tưởng ngươi sắp chết rồi sao…]

“Tam đệ, ta…”

“Đại hoàng huynh à, không phải đệ trách đâu, nhưng nghe bảo dạo gần đây mỗi bữa huynh đều truyền đến nào gà, nào vịt, nào cá, nào thịt cua. Quả là vất vả lắm khi ngày ngày lo nghĩ cho đệ đến độ ăn không nuốt nổi dù một miếng.”

Triệu Lăng Thừa híp mắt, tiếp tục cất giọng biếng nhác: “Đại ca có lòng như vậy thật đáng quý, chỉ là hơi lãng phí quá chăng. Nếu việc này lỡ truyền ra ngoài, phụ hoàng biết được, hẳn ngài sẽ không vui về đại hoàng… Khụ, đệ vừa mới tỉnh lại, đầu óc chưa minh mẫn, dễ nói lời thật, mong đại hoàng huynh bao dung cho.”

Đại hoàng tử: “…!”

[Ngươi có biết xấu hổ không hả trời!]

“Thế này nhé, đã là huynh rất quan tâm đến đệ, dù đệ đã tỉnh lại nhưng sức khỏe chưa hồi phục hoàn toàn.” Triệu Lăng Thừa nhẹ nhàng vỗ tay, “Đệ có ý kiến rất hay, đại hoàng huynh chi bằng từ hôm nay ăn chay một tháng đi. Một là để bù vào những thứ xa hoa đã dùng, hai là xem như tích phúc cho đệ. Huynh thấy sao?”

[Gì? Ăn chay một tháng? Khác nào thỏ ăn cỏ chứ? Thằng quỷ này còn cho người sống không?]

Song, trên mặt đại hoàng tử chỉ hiện lên nụ cười nhăn nhó, khó coi hơn cả khóc: “Thế… thì cũng… tốt thôi.”

[Tốt cái nỗi gì chứ!]

“Vậy được, đệ sẽ cho người để mắt tới, bảo đảm một tháng sau này, tuyệt đối trong bữa ăn của đại hoàng huynh không còn chút thịt thà nào.”

“Nhị hoàng huynh.” Triệu Lăng Thừa xưa nay đối xử với ai cũng không ngoại lệ, vừa xong với đại hoàng tử đã quay sang nhị hoàng tử: “Nhị huynh có gì muốn nói với đệ chăng?”

Nhị hoàng tử bị điểm danh, đành chậm rãi tiến tới, tỏ ra vô cùng rụt rè: “Tam đệ, đệ tỉnh lại thế này, nhị ca thực lòng mừng cho đệ, thật là tốt.”

[Ăn chay một tháng đúng là đáng sợ, đại ca, tam đệ các người thích đấu đá thì đấu đi, đừng lôi ta vào, ta không liên can gì, ta cái gì cũng không biết hết!]

Triệu Lăng Thừa vừa cùng hai vị huynh trưởng “huynh hữu đệ cung”, vừa không quên để mắt tới Trì Kính đang ngồi bên cạnh, im lặng chẳng nói chẳng rằng.

Hửm? Nha đầu này lại…

Chẳng nghĩ gì? Vẫn đờ đẫn nữa?

Nhà họ Trì vừa từ biên cương trở về, cả gia tộc đều gian lao vất vả, sao lại dưỡng được một tiểu thư lười biếng như hũ nút thế này, ngay đến động não cũng chẳng buồn?

“Tam đệ tỉnh lại là tốt rồi, đệ cứ dưỡng sức cho tốt, huynh không làm phiền nữa.” Đại hoàng tử đứng lên, thân mình hơi lảo đảo vì uất ức, nặn ra một nụ cười gượng gạo: “Cáo từ.”

Lúc hai vị hoàng tử ra về, Trì Kính mới tỉnh khỏi cơn đờ đẫn, khẽ gật đầu tỏ ý kính cẩn.

Ánh mắt đại hoàng tử bất giác dừng lại trên người nàng một chút.

Mới vài ngày trước, khi thái tử chưa được ban hôn, nghe nói Ích Dương Hầu hồi kinh, hắn vốn đã định ra sức kết thân với tiểu thư nhà họ Trì, thậm chí còn tỉ mỉ lên kế hoạch cho một “cuộc gặp tình cờ” với Trì Kính.

Hắn dò la biết được Trì Kính thích những nam nhân tài giỏi về nhạc lý, thường mặc y phục trắng.

Không được phụ hoàng sủng ái, hắn muốn kết thân với một gia tộc hùng mạnh thì phải tự mình nỗ lực.

Vì để liên hôn với nhà họ Trì, đại hoàng tử hoàn toàn không biết chơi nhạc khí, đã cắn răng học thổi tiêu, ngón tay đến nỗi mài rộp da, chỉ trong ba ngày luyện được một khúc “Tương Tư” để đứng trên cầu nơi nàng đi qua, chờ cho Trì Kính mắc vào bẫy.

Nhưng rõ ràng bối cảnh đã sắp đặt hoàn hảo, vậy mà tiểu thư này vừa thấy hắn phong độ ngời ngời, anh tuấn vô song, lại chỉ thản nhiên buông một câu “Công tử, ngài chắn lối rồi, xin tránh cho một chút”, rồi cứ thế…Vô cảm đi lướt qua hắn mà chẳng buồn nhìn lại.

Đại hoàng tử: ???!!!

Một tiểu thư của thần tử mà dám tỏ thái độ bỡn cợt như vậy?

Dựa vào đâu? Chẳng lẽ hắn xấu đến thế sao? Chẳng lẽ hắn không xứng sao?

Từ nhỏ đến giờ, ngoài Triệu Lăng Thừa, chưa ai từng dám… Vậy mà nha đầu này lại dám khinh hắn? Đúng là khinh thường chứ? Hắn không nhìn nhầm chứ?

Đại hoàng tử trong lòng ấm ức, nhịn đến hôm nay mới chắc chắn được

Đó là khinh thường không sai! Còn chẳng buồn che giấu!

Đông cung thật là nơi sát khí nặng nề nhất trần đời, ai ai liên quan tới nơi này, bất luận nam hay nữ, đều không bình thường!

[Đáng ghét thật, nha đầu chết tiệt này! Chờ đó! Hai ngươi là phu thê, món nợ này ta sẽ tính luôn cả thể!]

Khi đại hoàng tử lướt qua Trì Kính, Triệu Lăng Thừa nghe thấy câu nói hằn học trong lòng hắn, bất giác hơi bối rối.

Đại ca bị hắn áp chế đã quen, ghét hắn tận xương tuỷ, điều này hắn biết rõ, cũng chẳng mấy bận tâm

Nhưng nha đầu này chẳng phải mới vừa hồi kinh mấy hôm thôi sao? Đã kịp gây thù chuốc oán rồi ư?

Quả là có tài!

Triệu Lăng Thừa nhìn nàng, mang chút ý tán thưởng, lúc này mới cẩn thận quan sát kỹ hơn, kỳ thực Trì Kính dung mạo mỹ miều vô song, môi đỏ da trắng, tóc đen như thác đổ, lúc nàng ngồi thẫn thờ dưới ánh nắng, toát lên vẻ đẹp tựa thần nữ giáng trần.

Chậc.

Triệu Lăng Thừa chấn động trong lòng, không muốn nhìn thêm, vội quay đầu sang hướng khác, cất tiếng dò hỏi: “Thái tử phi, trước đây nàng từng gặp đại hoàng huynh chưa?”

Nghe thấy kẻ thù thua cuộc vẫn thú vị hơn là chính mình chiếm lợi thế.

Tác giả có đôi lời:

Đại hoàng tử: Có thể làm người được không? Làm người khó lắm sao?