Hệ thống phản công không quá mạnh mẽ, chỉ có thể cảm nhận thay đổi cảm xúc tức thời của đối tượng khi bị công kích, ghi nhận mức độ thiện cảm.
Ngay khi bắt được cảm xúc tiêu cực của Triệu Lăng Thừa, Trì Kính chỉ nghe thấy hệ thống báo cáo bên tai:
[Điểm phản công hiện tại là 1, thiện cảm 99, tiến độ nhiệm vụ 1/100, xin người chơi tiếp tục cố gắng, nhanh chóng đạt thiện cảm bằng không!]
Tiếc là Trì Kính chẳng thấy vui vẻ gì, ngược lại còn bực mình, nghiến răng ken két: “Cái gì? Tôi nói mệt đứt hơi cả một tràng mà thiện cảm chỉ trừ có 1 điểm thôi sao?”
[Đúng vậy, để tránh việc trục lợi điểm và hệ thống bị quá tải, mỗi ngày chỉ có thể trừ tối đa 1 điểm thiện cảm.]
Hệ thống vừa lên tiếng vừa phát ra tiếng điện rè rè, giọng điệu rõ ràng là không vừa lòng: [Nhưng mà này, người chơi, cô nói kiểu gì vậy? Cô còn giọng điệu châm chọc của mình đâu rồi? Còn giọng mỉa mai cay cú đâu rồi? Lúc nãy cô nói chuyện y như học sinh đọc bài vậy!]
“Liên quan gì chứ? Đó là do cái bảng điều khiển lởm của mi đấy!” Trì Kính cãi, giọng nhấn nhá, “Hơn nữa, dù sao tôi cũng đã đọc xong, thiện cảm cũng đã trừ, tôi chỉ muốn làm một người phản công không bị gò bó, không được sao?”
Hệ thống bỗng phát ra hai tiếng điện xẹt “roẹt roẹt,” rõ ràng là vì Trì Kính mà tức đến mức mất cả điện.
Vì chức năng che chắn nên Triệu Lăng Thừa không nghe thấy cuộc đối thoại giữa Trì Kính và hệ thống, từ góc nhìn của hắn, chỉ thấy nàng ngơ ngẩn đầu, đôi khi thì thầm lẩm bẩm, lại như đang tụng niệm gì đó rồi thả hồn mông lung.
Triệu Lăng Thừa hoàn toàn không nghe rõ nàng chỉ thấy nàng cứ lẩm bẩm không ngừng trong khi bản thân đang bận nghĩ ngợi kỹ càng:
Vừa rồi mẫu hậu mới dặn dò hắn:
“Lăng Thừa, con phải nhẫn nhịn một chút, Thái tử phi của con lớn lên ở biên cương, không giống các tiểu thư quý tộc trong kinh thành, từ nhỏ đã bị ràng buộc trong lễ nghi phép tắc, có đôi khi hành vi, lời nói có hơi khác lạ.”
Quả nhiên là có chút… khác thật.
Đã biết nàng “không bình thường” rồi, nếu còn so đo thì chẳng phải chính mình sẽ bị xem là nhỏ nhen sao?
[Ưm… buồn ngủ quá. Đến giờ này rồi mà vẫn chưa cho ta đi ngủ sao?]
Chậc, thôi vậy.
Sau khi hoàn thành “nhiệm vụ gây sự”, Trì Kính quả thực buồn ngủ đến độ đứng tại chỗ mà ngáp liên hồi. Nàng chỉ thấy Thái tử từ từ bước đến chỗ mình, giọng điệu thản nhiên: “Ngươi lớn lên ở biên cương, không hiểu quy củ, ta sẽ không so đo. Nếu ngươi buồn ngủ, thì cứ đi ngủ đi.”
[Đinh! Lại phát hiện điểm gây sự, xin mời ký chủ lập tức…]
“Tránh ra!” Trì Kính cau mày, lập tức từ chối phũ phàng, “Điểm hôm nay đã trừ hết rồi, tôi không làm nữa!”
Hệ thống Gây sự: [...Ngươi, ngươi, ngươi!]
Kiếp trước Trì Kính vừa nhàn rỗi vừa lười biếng, chỉ cần thi qua môn là đã thỏa mãn rồi, đối với nàng, ngay cả 61 điểm cũng là lãng phí. Cái hệ thống chết tiệt này lại muốn lừa nàng làm chuyện vô ích, không có cửa đâu!
Thấy Trì Kính vẫn đang đờ đẫn, Triệu Lăng Thừa cũng chẳng buồn để ý đến nàng nữa, quay sang gọi A Thọ lại: “A Thọ, ngươi đi chuẩn bị cái trường kỷ...”
Triệu Lăng Thừa vừa nói vừa nhìn xung quanh, khi ánh mắt dừng lại ở một góc trống, đồng tử liền co rụt lại!
Cái giường của hắn đâu rồi? Hả? Cái trường kỷ mà hắn hay dùng để nghỉ trưa đâu rồi?
Biến đi đâu mất rồi? Ai dọn đi vậy?
Trì Kính nhận thấy sắc mặt của Triệu Lăng Thừa giờ đây rất phù hợp để làm một biểu cảm “ngạc nhiên cực độ” của mỹ nam.
“Khởi bẩm Điện hạ...” A Thọ vội vàng chạy tới bẩm báo, “Hôm nay khi ngài còn chưa tỉnh, bệ hạ đã hạ lệnh, để bố trí tân phòng cho đại hôn của Điện hạ, tất cả giường kỷ trong tẩm điện đều bị dọn đi, chỉ còn lại một chiếc... khụ.”
[Không thể nào! Không còn cái giường nào khác, cho dù Điện hạ có ngang ngược tới đâu, chẳng lẽ lại bắt Thái tử phi còn nhỏ tuổi ngủ dưới đất sao?]
Triệu Lăng Thừa bực bội vô cùng, trừng mắt lườm A Thọ một cái, rồi đành quay lại, nói: “Thôi vậy, chuẩn bị cho Ta đi ngủ.”
“Vâng ạ!” A Thọ thấy Điện hạ quả thực không nói gì thêm, liền hí hửng gọi thêm A Bàn: “Người đâu, chuẩn bị cho Thái tử Điện hạ và Thái tử phi tắm rửa rồi đi ngủ!”
Một nhóm cung nữ và tiểu thái giám lập tức nối đuôi nhau tiến vào.
Triệu Lăng Thừa từ trước đến giờ chưa từng được cung nữ hầu hạ, chỉ thoáng nhìn qua, thấy bọn họ bưng bê đủ thứ đồ dành cho nữ tử, liền quay đầu chỉ phía sau: “Các ngươi đưa Thái tử phi đi tắm trước đi.”
“Vâng, Điện hạ.”
Thế mà hắn vẫn không an tâm, tự mình đi ra phía sau một tấm bình phong, bảo một đám tiểu thái giám quây kín quanh mình rồi mới dang tay nói: “Cởϊ áσ!”
Lúc trưa đã lau rửa qua một lượt rồi, hắn cũng mệt lả người, lười tắm lại.
Nửa canh giờ sau.
“Thái tử phi, mời, người đi từ từ thôi.”
Trì Kính sau khi được hầu hạ tắm rửa xong, do bà vυ" Tô dẫn đầu một đám cung nữ dìu ra, liền nhìn quanh chẳng thấy bóng dáng Triệu Lăng Thừa đâu nữa.
Tấm rèm thêu chữ “Bách tử thiên tôn” buông thõng xuống, kim tuyến dưới ánh nến bập bùng tỏa ra ánh sáng ấm áp vàng óng. Qua lớp màn lụa mỏng mịn đỏ rực, Trì Kính chỉ thấy lờ mờ bên trong, hình như có một “đống” lớn đang trùm kín chăn mà nằm.
“Khụ, các ngươi lui ra hết đi.”
Trì Kính hít một hơi thật sâu, vén màn, cởi giày leo lên giường, bèn phát hiện ngay giữa chiếc giường rộng lớn này, từ đầu tới cuối là một tấm bình phong lớn chắn ngang như bức tường...
Cái gì đây? Phải đến nửa người lớn?
Triệu Lăng Thừa thậm chí không ló mặt, rúc trong đống chăn lẩm bẩm: “Ngươi vào ngủ bên trong đi.”
Mặc dù chưa tận mắt chứng kiến, nhưng dù sao từ nhỏ lớn lên trong hoàng cung, hắn đã nghe người ta nói nhiều, rằng y phục phòng the của những phi tần trong cung, càng về sau lại càng kỳ lạ, lòe loẹt, cứ như để câu dẫn phụ hoàng hắn, tăng thêm cái gọi là lạc thú chốn khuê phòng.