Chương 8: Cho tôi một cơ hội biểu hiện đi

Tô Dương mang vẻ mặt tôi hiểu mà, cười hì hì nói: “Cậu và Hạ Dương trên đường về nhà cẩn thận.”

Hà Kỳ Đa đã chạy xa mấy mét quay đầu lại cười nói: “Đã biết.”

Một lát sau Tô Dương cứ cảm thấy có chỗ nào sai sai, nghiêng đầu suy nghĩ. Kỳ lạ, mình và lão Vương cách vách không có đi về cùng nhau mà, tuy bọn họ là hàng xóm, cũng tiện đường nhưng khi tan học bọn họ chưa bao giờ về nhà cùng nhau mà nhỉ?

Kỳ Thanh tay vác cặp sách, khi đi ngang qua chỗ ngồi của Vi Tưởng liền dẫm lên cái chân hơi duỗi ra lối đi của cậu ta(VT).

Ngay lập tức, trên chiếc giày màu trắng xuất hiện một dấu chân in đậm.

Vi Tưởng nheo mắt, nhìn thấy Kỳ Thanh đang nhếch miệng khıêυ khí©h nhìn hắn.

Nơi ánh mắt hai người giao nhau, dường như xuất hiện một tia va chạm, cọ xát ra lửa.

Kỳ Thanh khıêυ khí©h nhìn hắn nói: “Đến tòa nhà bỏ hoang trên đường Hoa Dụ, Kỳ gia ta thách đấu với mày. Mày dám không?”

Vi Tưởng liếc nhìn dấu chân in trên chiếc giày màu trắng của mình, trong mắt hiện lên một tia u ám. Lần nữa đối diện với cái nhìn của Kỳ Thanh, trong mắt mang một tia ý cười thật sâu.

Nếu Hà Kỳ Đa còn ở đây, cô liền sẽ hiểu đây là bộ dạng Vi Tưởng tức giận.

Chỉ cần là người biết Vi Tưởng, ai mà không biết Vi Tưởng yêu giày như mạng sống. Chỉ cần đυ.ng đến giày hắn liền giống như vừa sờ vào mông hổ, hơn phân nửa phải nhập viện, số ít cũng sẽ bị cậu ta vừa tra tấn thân xác vừa đả kích tinh thần.

Vi Tưởng nhếch miệng, cười nói: “Chỉ khiêu chiến một chọi một mà không có đặt cược thì chán lắm.”,

Kỳ Thanh nheo mắt.

Vi Tưởng nhướng mày khıêυ khí©h: ”Thế nào, mày không dám?”

“Đánh cược cái khác thì có thể, còn tiền thì không được!” Kỳ Thanh bình tĩnh nói.

Vi Tưởng cười nói: “Yên tâm, không cược tiền. Chúng ta cược nếu ai đánh thua, liền sẽ bái làm tiểu đệ của người thắng, bưng trà rót nước, kêu thì đến trong vòng một tháng, thế nào?”

Ôi ~ tinh thần và thể xác điều bị tra tấn.

Kỳ Thanh nghe xong cá cược, cười hài lòng: “Được thôi. Tên tiểu đệ này khẳng định sẽ là mày.”

………..

Hà Kỳ Đa phải chạy chậm mấy mét mới đuổi kịp Hạ Dương, cô vừa thở hổn hển vừa cười nói: “Hạ Dương, chúng ta cùng nhau về nhà đi.”

“Không.” Hạ Dương nói xong, tăng lớn bước chân, để lại cho Hà Kỳ Đa một bóng lưng.

Hà Kỳ Đa:...... Thở dài, cái đồ vô tình. Cậu có biết tôi là tác giả mẹ ruột của cậu đó. Tôi đã mất không biết bao nhiêu ngày đêm, chết bao nhiêu tế bào não mới đem cậu nuôi lớn ~ sao cậu còn có thể, có thể đối xử với tôi như thế….

Hà Kỳ Đa mang theo một đầu đầy tự giễu, vội vàng đuổi theo: “Hạ Dương, chúng ta vẫn nên cùng nhau đi đi, hai người đi cùng nhau rất tốt nha. Trên đường đi có thể giải buồn, nếu cậu gặp nguy hiểm tôi còn có thể bảo vệ cậu, rất tốt nha.”

Hạ Dương lạnh lùng cự tuyệt: “Không cần.”

Tôi đi, vô tình! Vô —- nghĩa!

“Hạ Dương, đừng lạnh lùng như vậy, cậu cho tôi một cơ hội biểu hiện đi, làm anh em với tôi thật sự rất tốt đó.” Chỉ cần mỗi ngày cho phép tôi đi theo cậu là được.

Hạ Dương không trả lời cô mà trực tiếp lên xe bus. Hà Kỳ Đa đi theo sau, muốn ngồi vào ghế trống bên cạnh Hạ Dương, nhưng Hạ Dương dường như đã đoán được trước một bước nên đã đặt cặp sách của mình lên ghế.

Hà Kỳ Đa nhìn cặp sách đặt trên ghế, sau đó lại nhìn qua Hạ Dương, cuối cùng đành phải chọn ngồi vào ghế trống phía sau Hạ Dương.

Xe chạy chậm rãi, vô số cảnh vật lướt qua ngoài cửa sổ, ánh mặt trời chiếu vào khuôn mặt Hạ Dương, lúc sáng lúc tối.

Hà Kỳ Đa nhìn bóng lưng Hạ Dương, ánh mắt dần trở nên trống rỗng.

Tại lúc này đây, tất cả mọi chuyện cô đều có cảm giác không chân thật….

Mặc dù, đã qua vài ngày.

Cô vẫn cảm thấy tất cả mọi chuyện giống như một giấc mộng.

Hạ Kỳ Đa và Hạ Dương xuống xe ở trạm dừng gần nhà.

Hà Kỳ Đa vì để theo kịp Hạ Dương, cả một đường đều phải chạy chậm. Cô dùng khuôn mặt đỏ bừng cười nói: “Hạ Dương, ngày mai có muốn ăn bánh bao nhân bắp cải không? Thật sự ăn rất ngon đó!!”

Hạ Dương lời ít ý nhiều mà từ chối: “Không cần.”

Hà Kỳ Đa tự mình bổ não một hồi, mỉm cười: “Được ~ ha ha, tôi sẽ đem theo.”

Hạ Dương:.....

__________

Ed: Mấy bạn thích nữ chính xưng hô với nam chính như nào vậy. Thích tôi-cậu hay tớ-cậu. Bình luận cho ad biết nha