Chương 7: Bị Tô Dương bắt cóc

Hà Kỳ Đa hoảng sợ quay đầu lại, chỉ nhìn thấy Tô Dương cười hề hề thần bí nói nhỏ vào tai cô: “Đi thôi, Đa Đa. Chúng ta cùng nhau đi ăn cơm.”

Hà Kỳ Đa bất đắc dĩ gật đầu, chỉ là đi ăn cơm sao lại làm giống như bắt cóc. Nếu để cậu đi dọa người chắc chắn sẽ hù chết người ta.

Trong nhà ăn, Hà Kỳ Đa và Tô Dương đã lấy xong cơm đang chuẩn bị ngồi xuống. Hà Kỳ Đa liền phát hiện Hạ Dương đã lấy cơm ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ cách cô bốn mét.

Tô Dương đối diện búng ngón tay vang một tiếng lớn: “Này! Này! Tỉnh lại nào!”

Hà Kỳ Đa thu hồi ánh mắt, nhìn thấy Tô Dương nhìn cô với ánh mắt không có ý tốt, nở một nụ cười đáng khinh: “Đa Đa, có phải cậu thích Hạ Dương đúng không ~ ”

Hà Kỳ Đa rùng mình bởi nụ cười của cô nàng, lập tức phủ nhận nói: “Sao có thể!”

Thích Hạ Dương còn không phải là tự đi tìm ngược sao? Huống chi nam chính là của nữ chính! Trong cái đầu nhỏ này toàn suy nghĩ cái gì?

Tô Dương mang vẻ mặt tôi đều đã biết, cậu không cần phải xấu hổ ~

“Vậy tại sao cậu lại đột nhiên vẫn luôn quấn quanh Hạ Dương, cậu như vậy không phải thích thì là gì?”

Hà Kỳ Đa:.... Nói ra sợ cậu không tin, thật ra…. tất cả đều là vì cuộc sống.

Vì trở về nhà.

Vì số tiền nhuận bút tôi đã tiết kiệm trong nhiều năm.

Tô Dương kiên định cho rằng Hà Kỳ Đa đối với Hạ Dương là nhất kiến chung tình. Cuối cùng mang vẻ mặt mọi chuyện tôi đều hiểu, chị đây là người từng trải nói: “Nếu có chuyện gì cần phu quân giúp đỡ cứ nói với phu quân, phu quân tin nàng có thể nha~”

Hà Kỳ Đa cười gượng hai tiếng, cũng không trách được người khác hiểu lầm, dù sao đúng thật là sáng hôm nay cô đều quấn quanh Hạ Dương.

Nhưng mà làm như vậy là kết quả mà cô đã “Suy nghĩ cặn kẽ”

Tối hôm qua Hà Kỳ Đa vì để cốt truyện có thể thuận lợi triển khai đã tỉ mỉ lập ra một kế hoạch chi tiết.

Kế hoạch:

Hạ Dương là người cực kỳ lạnh lùng, không thích gần gũi với người khác. Với suy nghĩ này, kết quả hoàn thành yêu cầu mỗi ngày để cốt truyện triển khai là….. bằng không.

Hà Kỳ Đa nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có một biện pháp duy nhất là chủ động xuất kích, mặt dày mày dạn, giống như thuốc cao bôi trên da chó dính lấy cậu, ở trong phạm vi một mét đủ tám giờ, sau đó tìm cơ hội mỗi ngày một lần “Tiếp xúc thân mật”, chỉ có làm như vậy mới có thể hoàn thành yêu cầu.

Nhưng mà như vậy lại có một vấn đề. Lấy hiểu biết của cô về Hạ Dương, đây là loại người mà hắn ghét nhất. Nếu làm như vậy không thể nghi ngờ sẽ khiến cho cậu chán ghét.

Nhưng để có thể hoàn thành nhiệm vụ bí mật này, lại cần phải có mối quan hệ tốt với Hạ Dương, khiến cho cậu không chán ghét sự tiếp cận và tiếp xúc của của cô. Như vậy xem ra chỉ có thể trong quá trình tiếp cận không ngừng giành lấy hảo cảm, chân thành lấy lòng Hạ Dương, làm bạn tốt, anh em tốt, tiểu đệ tốt, chân chó….

Vì thế Hà Kỳ Đa đã tạo cho mình một cái chủ trương tinh thần( còn gọi là: Làm chân chó* luyện thành tín ngưỡng): Nam chính nói gì cũng đúng!

Nam chính làm gì cũng đúng!

Lời nói của nam chính là kim chỉ nam tối cao cho mọi hành động!

Tất cả hành động đều lấy nam chính làm chủ!

Nam chính là chân ái, những người khác là ngoài ý muốn!

Nói ngắn gọn, nam chính là quan trọng nhất!

Tổng kết lại: Tất cả vì về nhà, Haizza*!

Vì vậy cho nên hôm nay liền có bộ dạng liếʍ cẩu của Hà Kỳ Đa .

………

Phòng học, thời gian nghỉ trưa.

Toàn bộ người trong lớp đều nằm lên bàn nghỉ ngơi, Hà Kỳ Đa nằm trên bàn nhìn bóng lưng Hạ Dương phía trước, âm thầm rối rắm.

Mỗi ngày hôn một lần….?

Hà Kỳ Đa cắn cắn môi dưới, chắc không vừa tới gần đã bị Hạ Dương đá văng đâu nhỉ?!

Ngày hôm qua cô là nhờ vào việc biết sẽ phát sinh sự cố ngoài ý muốn, lợi dụng cơ hội đó mới có thể nghiệm chứng. Kế tiếp…..Ai ~ phải làm sao ~

Hà Kỳ Đa lắc lắc đầu: “Ai, không nghĩ nữa, cứ tìm cơ hội đi. Bây giờ, ngủ!

Buổi chiều kiểm tra hai môn. Sau khi kiểm tra mỗi môn, Hà Kỳ Đa ở giây thứ năm sau khi thu bài sẽ xuất hiện trước mặt Hạ Dương với nụ cười ngây ngô. Biểu cảm của Hà Kỳ Đa tạo cho người ta một cái cảm giác cực kỳ ấu trĩ như kiểu “Bạn học Hạ Dương, chúng ta cùng nhau đi chơi đi”

Hạ Dương chậm rãi thu dọn đồ đạc trên bàn, đeo cặp lên, mặc kệ Hà Kỳ Đa, đi về phía cửa lớp.

Hà Kỳ Đa vội vàng quay đầu nhìn Tô Dương nói: “Tô Dương, cậu và Vương Tử Văn trên đường về nhà cẩn thận, tớ đi trước.” Nói xong liền đuổi theo Hạ Dương, trong miệng còn kêu: “Đợi tôi với, Hạ Dương.”

*Haizza: tiếng này giống như là tiếng kêu đau như ai gia, hay tiếng mà mấy người khi tập võ thường kêu ấy. Mình không biết miêu tả sao nữa, có gì mấy bạn góp ý tui sửa nhen

*Chân chó: làm tay sai.