Chương 16: Phát huy đến cảnh giới cuối cùng của liếʍ cẩu.

Thật là……

Trách tôi, là tại tôi thiết lập cho cậu tính cách cứng ngắc như hợp kim titan.

Trong lòng Hà Kỳ Đa âm thầm lau nước mắt.

Đau lòng cho bản thân 10 giây.

Hà Kỳ Đa mở to đôi mắt sáng lấp lánh, thiệt tình hỏi: “Cậu muốn như nào mới cho phép tôi đi theo cậu, cho tôi một cơ hội? Cậu không thích tôi ở chỗ nào, tôi có thể sửa, đương nhiên ngoại trừ không cho tôi đi theo cậu. Chỉ cần có thể theo đuổi cậu, cậu muốn tôi làm gì thì đều có thể.”

Hạ Dương lấy khăn giấy lau miệng, bưng khay cơm trên bàn rời đi.

Hà Kỳ Đa đột nhiên không kịp phản ứng, cô còn chưa ăn được mấy ngụm cơm đâu!

Hà Kỳ Đa vội vàng ăn xong cơm, bưng khay cơm đuổi theo: “Hạ Dương, từ từ thôi. Sao cậu ăn nhanh quá vậy, cậu có thực sự ăn no chưa?”

……..

Hà Kỳ Đa đi theo Hạ Dương, trên đường đến phòng học không ngừng lải nhải: “Cậu ăn không nhiều lắm, chờ lúc chiều đang thi mà đói bụng thì không tốt. Có cần tôi đến căn tin mua cho cậu hộp sữa không?”

“Hay là do dạ dày cậu khó chịu? Hả?”

Nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Hạ Dương, đột nhiên trong đầu Hà Kỳ Đa chợt lóe lên, nghĩ đến cái gì đó. Cô cố gắng khắc chế nội tâm muốn nghẹn cười của mình, duỗi tay ôm lấy cánh tay của Hạ Dương lắc lắc: “Hạ Dương, cậu nhìn xem tôi thông minh như vậy, hoạt bát lại đáng yêu. Cậu không có một chút động tâm nào sao?”

Trong lòng Hà Kỳ Đa âm thầm nói thêm một câu: Nếu có mới là lạ.

Sự chán ghét trong mắt Hạ Dương không hề che dấu mà lộ ra, mày nhíu lại, rút cánh tay Hà Kỳ Đa ôm trong lòng ra, lại cách xa Hà Kỳ Đa hai bước.

Nhìn thấy Hà Kỳ Đa lại sắp mặt dày dính lên mình, anh không nhịn được nữa mà dùng tay đẩy gương mặt tươi cười của cô ra.

Nói thật, Hà Kỳ Đa cảm thấy bản thân vì cuộc sống mà cúi đầu, đã thật sự phát huy đến cảnh giới cuối cùng của liếʍ cẩu.

Hạ Dương đẩy cô ra, nhanh chân bước về phía lớp học.

Sao lại có loại con gái như vậy chứ.

Hà Kỳ Đa sờ lên gương mặt bị Hạ Dương đẩy ra, cười đến vẻ mặt xán lạn tỏa nắng.

Nhìn xem, chỉ cần lại không biết xấu hổ thêm một chút thì cậu sẽ để ý đến cô hơn sao! Cứ như vậy thì cách ngày hoàn thành nhiệm vụ không còn xa nữa?!!

Hà Kỳ Đa phát hiện chỉ cần cô mặt dày tiếp xúc cơ thể với Hạ Dương thì cảm xúc của Hạ Dương sẽ có biến hóa (Tuy rằng không phải là nghiến răng nghiến lợi, thì chính là chán ghét, tức giận. Nhưng mà so với trước đó, tóm lại cảm xúc có thay đổi lớn.)

Vì thế buổi chiều liền có cảnh tượng.

Trước khi kiểm tra, Hà Kỳ Đa cứ đi qua đi lại trước bàn Hạ Dương, điên cuồng tăng cảm giác tồn tại.

Nếu không thì sẽ là kéo ghế đến ngồi cạnh bàn Hạ Dương, ríu ra ríu rít không ngừng bên tai cậu.

Vì thế nên sau một hồi làm loạn, hộp bút trên bàn của Hạ Dương rơi xuống đất, bút bên trong vương vãi ra khắp sàn, ruột bút chì rớt ra, rơi bên cạnh chân bàn.

Hà Kỳ Đa nhìn thấy ánh mắt lạnh thấu xương của Hạ Dương, vẻ mặt xin lỗi nhanh chóng nhặt bút lên, bỏ lại lên bàn cậu.

Trong lúc kiểm tra môn đầu tiên, Hà Kỳ Đa ngẩng đầu lên thì phát hiện Hạ Dương ấn bút chì bảy tám lần nhưng vẫn không ra ngòi chì. Cô lập tức lấy một cây bút chì khác trong hộp bút của mình ra, nhân lúc giám thị không chú ý, đặt bút lên bàn của cậu.

Hà Kỳ Đa ngồi lại chỗ ngồi, sau khi nhìn thấy Hạ Dương cất cây bút chì cũ, cầm bút của cô lên, cúi đầu tô đáp án.

Hà Kỳ Đa mỉm cười, mới bắt đầu làm bài thi của mình.