Chương 10: Chị sẽ bảo vệ em

Có răn dạy, có bất mãn, có thẹn quá hóa giận, có hận rèn sắt không thành thép, chỉ là…. Chưa từng có ai hỏi qua cậu ta một câu:

Tại sao lại đánh nhau?

Có đau không?

Hà Kỳ Đa hít sâu một hơi, hắng giọng, chắc chắn không còn giọng mũi nào nữa mới gọi điện báo bình an cho mẹ Hà.

Hà Kỳ Ngôn trầm mặt dùng tăm bông lau miệng vết thương, vẻ mặt thờ ơ, dường như đã tập mãi thành quen.

Đột nhiên trước mắt cậu xuất hiện một đôi thể thao màu trắng. Hà Kỳ Ngôn ngẩng đầu, nhìn người đi đến, trong mắt hiện lên tia khϊếp sợ, nhưng càng nhiều thêm là sự xấu hổ khi đột nhiên bị bắt gặp hắn đang tự xử lý vết thương.

Khi Hà Kỳ Ngôn đang tính một lần nữa dùng cái vẻ mặt hung ác cùng lời nói lạnh lùng để che lấp việc bản thân bị thương. Thì Hà Kỳ Đa lại yên lặng cầm lấy tăm bông trong tay hắn, nhẹ nhàng lau sạch miệng vết thương.

Hà Kỳ Ngôn bị dọa đến mức cả người ngả về sau:

“Đừng cử động!” Hà Kỳ Đa nhìn vẻ mặt quái dị, biệt nữu* của hắn, bất mãn nói.

Hà Kỳ Ngôn không kiên nhẫn nói: “Tránh ra, tôi tự mình làm.” Nói xong liền muốn lấy tăm bông trong tay Hà Kỳ Đa.

Hà Kỳ Đa nghiêng người tránh khỏi, trừng mắt nhìn cậu: “Cứ ngồi yên đó, không được cử động.”

Hà Kỳ Ngôn nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, mấp máy môi. Sau đó lúng túng liếc nhìn chỗ khác.

Miệng vết thương bị rách da đang chảy máu, Hà Kỳ Đa tỉ mỉ lau sạch máu trên người cậu, giống như vô tình hỏi: “Sao em không nghe điện thoại?”

Hà Kỳ Ngôn sờ cái điện thoại đã vỡ nát không thể sử dụng trong túi: “Cúp nguồn, không nghe thấy.”

Hà Kỳ Đa liếc nhìn vẻ mặt của cậu một cái, sau đó tiếp tục lau vết thương, dịu dàng hỏi: “Tại sao lại đánh nhau với người khác?”

Hà Kỳ Ngôn nhíu mày sâu hơn, cáu gắt nói: “Tôi đánh hay không đánh nhau thì liên quan gì đến cô? Hỏi nhiều như vậy làm gì? Thay vì lãng phí nhiều lời như vậy, cô tốt nhất vẫn nên tự mình bảo trọng đi!”

Hà Kỳ Đa nhìn vào hai mắt ửng đỏ của cậu, động tác dừng lại. Cô dùng hai tay giữ chặt mặt cậu, xoay đầu cậu đối diện với cô, làm cho cậu không thể lảng tránh đôi mắt của cô, dịu dàng nói: “Hà Kỳ Ngôn, chị là chị ruột của em, cho dù là như thế nào thì chị cũng sẽ bảo vệ em, em biết chưa?”

Hà Kỳ Ngôn nhìn vào đôi mắt chân thành, tràn đầy đau lòng đó, cả người cứng đờ. Cậu nhìn hồi lâu, đôi mắt cụp xuống: “....”

Hà Kỳ Đa nhìn cậu trầm mặt, sự chua xót trong lòng không kiềm được mà tràn ra.

Bởi vì là tác giả, cho nên cô biết sự giãy giụa, nỗi thống khổ của cậu, cậu không ngừng nhẫn nhịn, chịu ủy khuất cho nên càng thêm đau lòng cho cậu, vì cô có lỗi với cậu.

Hà Kỳ Đa đỏ mắt, cười xoa đầu cậu: “Chúng ta về thôi.”

Hà Kỳ Ngôn hơi không tình nguyện gật đầu.

Cậu đứng dậy định đi về thì đột nhiên phát hiện hai mắt Hà Kỳ Đa đỏ hoe, hoảng loạn mà quát cô: “Khóc….Cô khóc cái gì! Tôi lại không có chết, có cái gì mà khóc! Đi thôi, về nhà!” Nói xong, hai tai đỏ bừng, biệt nữu* đi về phía trước. Nhưng tốc độ đi rất chậm, dường như là đang đợi Hà Kỳ Đa.

Hà Kỳ Đa nhìn bộ dạng biệt nữu của cậu, bị sự đáng yêu này làm cho bật cười, lập tức đuổi theo: “Kỳ Ngôn, đừng đi nhanh như vậy, đợi chị với.”

Vì để cho mẹ Hà không phải lo lắng, Hà Kỳ Ngôn dưới sự hỗ trợ của Hà Kỳ Đa nhanh chóng trốn vào phòng.

Hà Kỳ Đa tìm được một ít thuốc trong phòng khách đưa cho Hà Kỳ Ngôn. Cô đứng ở cửa hỏi: “Em thoa thuốc vào sau lưng được không? Hay là để chị thoa giúp em.”

Hà Kỳ Ngôn lấy thuốc, nhìn cô bằng loại ánh mắt như thể cô đã nói chuyện gì kinh thiên động địa, sau đó đóng sầm cửa lại.

Hà Kỳ Đa hơi há miệng, có chút cạn lời nhìn cánh cửa đang đóng chặt. Thằng nhóc nhà ngươi mới có bao lớn, có cái gì mà thẹn thùng? Cậu là do tôi dùng bút miêu tả từng chút một mà ra, cậu có cái gì mà tôi không biết.

Than ôi ~ thanh niên lớn rồi nền không cần mẹ nó nữa rồi ~

*Biệt nữu: là người có tính khẩu thị tâm phi, hay tỏ ra khó chịu, ghét bỏ hoặc cáu gắt, tại vì có cái tôi rất cao, vậy nên không bao giờ muốn mất mặt trước người khác.