Lý Đức Tráng vẽ xong tranh thì ra về, tới nơi thấy Mục Giản còn vẫn còn nằm bò trên giường hắn ngủ ngon lành, non nửa người đều ở ngoài chăn.
Hắn sắp xếp bản thảo, đi tới đắp chăn đàng hoàng cho y. Lý Đức Tráng nghe thấy y lẩm bẩm một câu: “Lý thị vệ, đừng đi tới chỗ của Thái Tử ca ca nữa có được không…”
Lý Đức tráng cười một tiếng, nói thầm một câu: “Lớn như vậy rồi còn dính người”
Hắn cũng không để chuyện này trong lòng, đẩy y vào phía trong giường, đắp chăn lên người rồi ngủ.
Một chớp mắt trước khi thổi tắt ánh nến…
Căn phòng chìm trong bóng tối, hắn không thấy được cử động của Mục Giản, y tỉnh táo mở to đôi mắt.
Trong lĩnh vực hội họa này, Lý Đức Tráng cần nhất là linh cảm.
Ngày nọ linh cảm đột ngột bùng nổ, hắn tự nhốt mình trong phòng cả ngày mà không ra khỏi cửa, vẽ liền một mạch mấy bức để dự trữ.
Cứ như vậy là có thể lười nhác một thời gian, bỏ thêm tiền vào kho bạc của chính mình, mở lối cho mình tìm một đường sống khác.
Dựa theo thời gian trong nguyên tác, Thái Tử sống không quá hai năm.
Hắn muốn làm việc ở Đông cung hai năm, sau đó mượn cơ hội rời đi.
Nếu chuyện không thành, vậy cũng phải đợi sau khi Thái Tử chết mà chuồn ra ngoài. Nhân lúc còn sớm, hắn phải rời xa khỏi tranh đoạt chốn thâm cung, sống cuộc đời tam thê tứ thϊếp mỹ mãn trong mơ.
Hắn lần này ra ngoài có mục đích riêng, nên chỉ đi có một mình, không dắt theo Mục Giản.
Sợ Mục Giản không vui, hắn tới Quý Hương Lâu nức tiếng khắp kinh thành mua hai hộp điểm tâm, sau khi trả người ta vài lạng bạc, hắn quay đầu tiến vào thanh lâu đối diện.
Hắn chẳng có sở trường gì, chỉ có một chút bản lĩnh hội họa. Lý Đức Tráng vốn định tới thanh lâu tìm cơ hội làm ăn, kết quả vừa mới vào cửa đã bị mùi son phấn nồng nặc bên trong làm cho khó chịu, đành quay gót ra ngoài.
Lang thang khắp cả kinh thành cũng không tìm được nơi thích hợp để kiếm tiền, hắn quay trở lại Quý Hương Lâu, lấy điểm tâm rồi đi về.
Khi trở về Đông cung, Mục Giản quả nhiên không vui.
Lý Đức Tráng lấy điểm tâm ra dỗ y, y mới bằng lòng nở nụ cười.
Lý Đức Tráng vừa dỗ được vị tổ tông này đã phải cầm tranh đi tìm một vị tổ tông khác.
Thái Tử vừa đặt tranh xuống đã mở miệng hỏi: “Lý họa sư hôm nay đi tới thanh lâu phải không?”
Lý Đức Tráng thiếu chút nữa lỡ tay làm rơi cái chén trên bàn.
Tên này được lắm!
Lại còn theo dõi ta!
Hắn tự trấn tĩnh: “Đúng vậy, ta tới đó muốn tìm chút linh cảm, nhưng…”
Thái Tử thấy hắn nói chuyện hơi lúng túng, ánh mắt rời khỏi bức họa, chuyển sang khuôn mặt hắn.
Người thiếu niên phong thái tuấn dật, mặt mày cũng đẹp tựa trong tranh. Dung mạo như vậy, so với đám nam sủng kia của Thái Tử thì cũng xếp vào hàng nhất đẳng. Theo lý mà nói, người như vậy bước vào thanh lâu, nếu không bị lột mất một lớp quần áo thì còn lâu mới ra ngoài được.
Chẳng lẽ…
Hắn nói là đi tìm kiếm linh cảm chỉ là giả vờ, thật ra là muốn thử một chút, xem bản thân có còn thích đàn bà hay không?
Thái Tử không phải không động lòng với hắn, nhưng gã thấy hắn không hề có ý kia, cũng không muốn khiến người ta nước mắt nước mũi tèm lem, thậm chí vỡ đầu chảy máu, vậy nên đành từ bỏ.
Lý Đức Tráng thở dài một hơi hạ giọng nói: “Mùi son phấn trên người các nàng ấy nồng quá.”
Thái Tử sửng sốt, lắc đầu cười nhẹ:
“Nữ nhân ái thích nếm trà thơm, yêu son phấn, có người cảm thấy mùi hương kia rất mê hồn, ngươi lại làm ra vẻ ghét bỏ.”
Lý Đức Tráng thành thật trả lời: “Vâng, nô tài rất ghét.”
Thái Tử đưa mắt nhìn hắn một lát, Lý Đức Tráng cực kỳ khó chịu trước ánh mắt này của gã. Một lúc lâu sau, gã chậm rãi nói: “Thật sự chỉ đi tìm linh cảm? Không giấu chút tâm tư nào sao?”
Lý Đức Tráng sờ chóp mũi.
“Cũng rất muốn tự mình làm.”
Thái Tử lập tức cười thành tiếng, tiếng cười sang sảng, giống như Lý Đức Tráng vừa tấu hài.
Lý Đức Tráng thầm mắng một câu “mẹ thằng đần”.
Thái Tử vứt sách trên tay xuống: “Chuyện này có khó gì? Nếu ngươi chê mùi son phấn trong thanh lâu nồng quá, ta sẽ tìm cho ngươi một nơi đối diện chỗ đó, khi nào muốn tới thì cứ tới.”
Ở Đông cung nhìn Thái Tử phát sóng trực tiếp.
Ra khỏi Đông cung nhìn gái lầu xanh phát sóng trực tiếp.
Này thật đúng là…
Kí©h thí©ɧ lắm!
Thái Tử nói được thì làm được, không tới mấy ngày đã chọn xong một tòa nhà hai tầng.
Chỉ có điều hôm đi tới đó Lý Đức Tráng đã gặp chút vấn đề. Nơi này vốn là của một tên phú thương giàu có muốn thu lời bằng cách cho thuê, phú thương vốn định thương lượng với một người khác, nhưng thuộc hạ của Thái Tử đã can thiệp. Vậy nên lần này tên đó không hề tỏ ý vui mừng.
Khi Lý Đức Tráng tới nơi, tên đó đang nói đạo lý với chủ nhà ở trong sân lớn.
Lý Đức Tráng vừa đưa mắt nhìn tên đó, hắn đã ngẩn ngơ quên cả chớp mắt.
Đối phương quá anh tuấn.
Không phải dạng công tử gấm vóc lụa là, cũng không phải dạng cơ bắp cuồn cuộn, đó là một kẻ phong độ trí thức, khóe mắt đuôi mày đều lộ ra vẻ rạng rỡ sáng sủa của người thiếu niên.
Chủ nhà vừa thấy Lý Đức Tráng tới, lập tức đẩy chuyện này cho Lý Đức Tráng.
“Ngươi nói chuyện với vị công tử này đi, nếu như y gật đầu, ngươi muốn ở lại cũng không thành vấn đề.”
Đối phương bây giờ mới nhìn sang Lý Đức Tráng, trong nháy mắt cũng để lộ ra vẻ kinh ngạc. Nhưng là người đọc sách, có giáo dưỡng, rất nhanh đã kịp phản ứng lại, chắp tay thi lễ với Lý Đức Tráng, y giới thiệu mình tên là Thương Ân, muốn thương lượng với hắn để thuê một gian nhà ở.
Lý Đức Tráng cũng không thật sự muốn xem phát sóng trực tiếp ở chỗ này, chỉ là mượn cớ ra ngoài tìm việc, bèn gật đầu với y.
Đối phương vui mừng nhảy nhót, xách bao lớn bao nhỏ chuyển vào trong gian phòng, quyển sách, lư hương, tranh chữ, một đống lớn đồ rách nát vô dụng.
Trong lòng Lý Đức Tráng hừ một tiếng.
Làm bộ làm tịch…
Vị công tử kia sắp xếp bày biện xong xuôi, bèn tới nói lời cảm tạ với Lý Đức Tráng.
Lúc này Lý Đức Tráng đang yên ổn ngồi trong phòng vẽ mấy bức tranh, đang tính cầm tranh ra ngoài. Hắn trả lời y vài câu cho có lệ, sau đó ra cửa lên xe ngựa của kẻ hầu.
Thương Ân đứng ở cửa, loáng thoáng nghe được gã tay sai nói cái gì đó.
Lý công tử ra ngoài lâu quá, chủ tử không vui rồi gì đó…
Hơn nữa Lý Đức Tráng có vẻ ngoài xuất chúng, y phục nhìn có vẻ bình thường nhưng lại là hàng cực phẩm, mặt mày tâm cao khí ngạo, cũng chẳng ậm ừ với tên hầu kia câu nào, y nghĩ đôi chút là hiểu ra.
Hẳn là tiểu quan của kẻ giàu nứt đố đổ vách nào đó…
Nhìn bộ dạng còn có vẻ rất được yêu chiều.
Lý Đức Tráng ban ngày lao lực ở bên ngoài, mang về hai bức họa cho Thái Tử. Thái Tử rất vừa lòng.
Trở lại Tây Khóa Viện, Mục Giản lại tức giận, y ngồi ở trên thềm cửa, mặt phụng phịu. Lần này hai phần điểm tâm cũng không dỗ được y, y kéo góc áo Lý Đức Tráng, hỏi hắn, “Có phải ngài không thích ta không?”
Lý Đức Tráng trả lời cực kỳ chân thành:
“Điện hạ là người mà ta thích nhất trên thế giới này!”
Mấy lời nịnh bợ này khiến Mục Giản vui mừng trong nháy mắt, nhưng khuôn mặt vẫn vô cùng căng thẳng.
“Ngài gạt người! Ngài ngày ngày đi tới chỗ của Thái Tử ca ca, ngài rõ ràng thích Thái Tử ca ca hơn!”
Lý Đức Tráng kéo Mục Giản về phía mình, dường như muốn kéo y vào trong lòng. Mục Giản ngơ ngác nhìn hắn, thấy hầu kết chuyển động khi hắn nói chuyện, thấy ngực hắn, tưởng tượng có thể ở trong l*иg ngực hắn, giữ chặt hắn, lấy dây thừng trói lại, không có người này chạy đi mất.
Lý Đức Tráng ghé vào bên tai y, hắn nói rất khẽ, như sợ người khác nghe được:
“Nơi này là Đông cung, ta chỉ muốn a dua nịnh bợ mà thôi.”
Khóe môi Mục Giản hơi cong lên, y nghiêng mặt, nhìn cần cổ trắng nõn của hắn, giống như ngó sen vậy, y tò mò không biết nếu như cắn lấy, có phải hương vị cũng ngọt thanh như ngó sen hay không.
“Là vậy sao… Ta còn tưởng rằng Lý thị vệ là kẻ thanh cao.”