Lý Đức Tráng thành thật trả lời:
“Sao có thể chứ!” Ai mà thích cái tên biếи ŧɦái đó chứ!
Mục Giản thở phào nhẹ nhõm, y ghé vào mép giường, không chạm vào Lý Đức Tráng, cảm thấy hắn lúc này cực kỳ đẹp đẽ.
Gương mặt vốn đã trắng nõn giờ lại ửng hồng, giống như cánh hoa đào nhỏ. Tóc tai được chải chuốt gọn gàng không biết vì sao lại rối tung, tóc mái rũ xuống giữa hai hàng lông mày. Đôi mắt dịu dàng sâu thăm thẳm dường như vương một tầng sương, mịt mù mênh mang đến là trêu ghẹo lòng người.
Y sát lại gần thêm một chút, hạ giọng nhẹ nhàng, làm nũng với hắn:
“Lý thị vệ đừng đuổi ta đi có được không?”
Lý Đức Tráng hít sâu một hơi, chỉ nghĩ rằng y đang sợ phải ngủ một mình, bèn dịch sang bên kia giường, chừa cho y một nửa giường trống.
Mục Giản ngoài mặt thì vui vẻ thiện lương, nhưng lửa trong lòng lại rực cháy, y vén chăn nằm xuống rồi nhìn Lý Đức Tráng.
Hắn hơi nghiêng đầu lên rồi kéo gối về phía y, muốn chia cho y một nửa cái gối.
Khi Lý Đức Tráng kéo gối, hắn cũng quay đầu sang, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Lý Đức Tráng dịu dàng cười với y: “Đừng sợ.”
Trong bóng tối, vẻ mặt của Lý Đức Tráng cực kỳ dịu dàng, lại thêm đuôi mắt phiếm hồng, đem tới một vẻ phong tình không có tên gọi, cũng khó lòng diễn tả bằng lời.
Mục Giản cảm thấy tầm mắt mình như đang bị khóa chặt lấy, kìm lòng không nổi mà duỗi tay chạm vào khuôn mặt Lý Đức Tráng.
Lý Đức Tráng đột nhiên bị y sờ mặt, nghi hoặc hỏi: “Điện hạ?”
Mục Giản ngẩn người, tự nhiên mà sờ lên trên trán của Lý Đức Tráng.
“Có vẻ cũng không còn nóng như trước nữa.”
Lý Đức Tráng bất đắc dĩ mỉm cười.
Phí lời! Hắn cũng đâu có bị sốt thật!
Mục Giản cũng cười: “Lý thị vệ đối xử với ta thật là tốt. Ngài sẽ luôn đối tốt với ta như vậy chứ?”
“Đương nhiên.” Ngươi chính là nhân vật chính.
Mục Giản nghe được câu này, cuối cùng cũng mãn nguyện, túm lấy góc áo hắn mà ngủ say…
Lý Đức Tráng bỏ ra ba ngày vẽ vời, cuối cùng cũng tới lúc hắn mang thành phẩm trình lên cho Thái Tử.
Thái Tử ngồi trong thư phòng đĩnh đạc đạo mạo, đoan trang lễ nghĩa, cực kỳ đúng với phong phạm của một vị vương tử, gã lộ ra vẻ mặt tươi cười.
Gã lật từng trang một, cười càng lúc càng tươi, lật đến chỗ mình thích còn dừng lại, dùng ngón tay mà cẩn thận vuốt ve. Yêu thích chẳng rời tay.
Thái Tử cảm thấy thỏa mãn mà khép cuốn sách tranh trong tay lại.
“Ta quả nhiên không nhìn lầm ngươi.”
Ta cũng không có nhìn lầm ngươi!
“Ba ngày này vất vả cho ngươi rồi.”
Này không phải…
“Hôm nay ngươi cứ về nghỉ trước, ngày mai lại tiếp tục.”
Tính nói ngươi cũng có lương tâm.
Lý Đức Tráng tuân mệnh lui ra, trở lại Tây Khóa Viện còn chưa tới một khắc, quản sự đã đưa tới một cái rương, còn mang tới cả một cô nương. Trong rương đựng ba mươi lượng bạc. Cô nương…
Vẻ ngoài bắt mắt, dáng người cũng đẹp.
Quản sự nói: “Nữ tử này tên là Hồng Ngọc, là người mà Thái Tử điện hạ đặc biệt ban cho Lý thị vệ.”
Ý của tên này, Lý Đức Tráng còn có thể không hiểu chắc?!
Hắn bỗng nhiên cảm thấy tên Thái Tử này cũng coi như cũng không tệ lắm!
Nhưng Mục Giản lại không hiểu gì, y kéo góc áo Lý Đức Tráng mà hỏi:
“Thái tử ca ca sao lại tặng tỷ tỷ xinh đẹp cho ngài? Sao huynh ấy lại không tặng cho ta?”
“Ờ…” Ngươi còn nhỏ, ngươi không hiểu đâu.
Hồng Ngọc bên cạnh che mặt cười, nàng ngồi xổm xuống, giơ tay muốn xoa đầu Mục Giản, đột nhiên lại trông thấy ý lạnh trong mắt y. Vẻ lạnh lẽo kia chỉ là thoáng lướt qua, rất nhanh, cũng rất sắc bén, chẳng khác nào kim châm.
Bàn tay Hồng Ngọc chẳng hiểu sao không dám xoa nữa.
“Đợi tới khi điện hạ có cung nữ thông phòng thì sẽ hiểu ngay.”
Mục Giản ngửa đầu hỏi Lý Đức Tráng: “Cung nữ thông phòng là gì vậy? Cung nữ thông phòng có xinh đẹp như Hồng Ngọc tỷ tỷ không?”
Lý Đức Tráng lựa chọn trả lời vế sau:
“Thái Tử điện hạ nhất định sẽ tìm cho điện hạ người còn đẹp hơn cả Hồng Ngọc cô nương.”
Mắt Mục Giản sáng lên, ra vẻ ngây thơ nói: “Ta lại thích Hồng Ngọc tỷ tỷ, Lý thị vệ tặng Hồng Ngọc tỷ tỷ cho ta đi, chờ ta có người xinh đẹp hơn, sẽ nhường người đó cho Lý thị vệ.”
Lý Đức Tráng hơi khó xử.
Không phải là luyến tiếc. Vai chính muốn thì hắn nhất định sẽ cho.
Chỉ sợ Thái Tử mà biết thì sẽ không vui.
Nhưng trong mắt Mục Giản, vẻ do dự này lại mang một tầng nghĩa khác.
Đáy mắt y âm trầm: “Lý thị vệ thấy tiếc sao?”
“Không phải, ta sợ Thái Tử điện hạ không muốn.”
Vẻ mặt Mục Giản thả lỏng: “Vậy thế này đi, ngài ở chung một chỗ với ta, vậy là cả hai chúng có thể cùng nhau chơi với Hồng Ngọc tỷ tỷ rồi!”
Lý Đức Tráng không thấy có vấn đề gì, gật đầu đồng ý.
Hồng Ngọc thì không vui lắm.
Khi Thái Tử điện hạ đưa nàng tới đây, trong lòng nàng vô cùng mâu thuẫn. Dù sao cũng chỉ là tên thị vệ thôi, sau này có tiền đồ gì chứ?
Nhưng sau khi gặp được người thật, nàng lại không nghĩ như vậy nữa, vẻ ngoài của Lý Đức Tráng vô cùng anh tuấn, khiến cho nàng cũng động lòng xuân. Vậy mà lại có một vị Cửu điện hạ nhảy ra phá bĩnh.
Dù sao Cửu điện hạ cũng chỉ là một đứa trẻ.
Hồng Ngọc cũng không thèm để y vào mắt, nàng sớm muộn gì cũng là người của Lý Đức Tráng. Bởi vậy mà ngày thường khi hầu hạ hai người, Lý Đức Tráng không tránh được bị nàng quyến rũ.
Tỷ như khi mặc quần áo, nàng sẽ nở nụ cười xinh đẹp với hắn. Khi dâng trà, ngón tay sẽ như có như không chạm vào đầu ngón tay hắn. Nghi nghiền trà sẽ cố ý dương cao tay, để khung cảnh trong tay áo lộ ra ngoài.
Lý Đức Tráng đứng ngồi không yên.
Nhưng không phải vì bị nàng mê hoặc, thật sự là có thêm một nữ tử ở bên cạnh, hắn vẽ pỏn rất ngượng tay.
Lại còn là vẽ pỏn gay.
Lý Đức Tráng buông bút trong tay: “Hồng Ngọc, ánh trăng vừa đẹp, cô đưa điện hạ ra ngoài chơi một lát đi.”
Sắc mặt Hồng Ngọc trắng bệch.
Nhưng Mục Giản lại cực kỳ vui vẻ, y thân thiết giữ lấy tay Hồng Ngọc.
“Hồng Ngọc tỷ tỷ, chúng ta đi ra ngoài chơi nha!”
Hồng Ngọc dù sao cũng chỉ là hạ nhân, không dám chối từ, đành dắt Mục Giản ra ngoài.
Tây Khóa Viện vốn là nơi hẻo lánh, Hồng Ngọc là một cô nương, mới vừa bày trò khiêu gợi, đã bị Lý Đức Tráng đuổi ra ngoài, mất mặt không chịu được, nàng sắp tức chết, cũng chẳng thèm để ý Mục Giản đưa nàng đi chỗ nào.
“Tay của Hồng Ngọc tỷ tỷ cũng thật là đẹp ha.”
Bị bắt lấy tay rồi sờ soạng, sự lạnh lẽo lan khắp cả bàn tay, trong lòng Hồng Ngọc chợt lạnh. Nàng cúi đầu nhìn thấy Mục Giản, thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Mục Giản lại túm lấy ống tay áo của nàng, gần như áp cả khuôn mặt vào đó.
“Chỗ này thơm quá đi.”
Trong lòng Hồng Ngọc khẽ dao động.
“Điện hạ cảm thấy dễ ngửi sao?”
“Dễ ngửi chứ!”
“Vậy điện hạ có biết Lý thị vệ thích mùi hương như thế nào không?”
“Lý thị vệ à…”
Mục Giản bước tới hồ nước bên cạnh, Hồng Ngọc chờ câu trả lời của y, cũng đi theo tới bên hồ. Đứng ở mép hồ, y dừng bước, nhìn xuống hồ sen, như đang ngẫm nghĩ điều gì đó.
Thời tiết tháng giêng hãy còn chưa ấm áp, lại còn là vào ban đêm, trăng sáng bị gió lạnh thổi qua, ánh trăng chiếu rọi cũng như mang theo khí lạnh.
Mục Giản nghiêng đầu, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười rạng rỡ, dưới ánh trăng soi tỏ, lại khiến người ta không rét mà run. Y nói mấy lời này, nhưng lại bằng ngữ điệu đơn thuần của trẻ nhỏ:
“Ta không biết đâu, nhưng ta khá là thích mùi xác của Hồng Ngọc tỷ tỷ.”
Trong lòng Hồng Ngọc cả kinh.
“Điện hạ, ngài đang nói cái gì vậy?”
Mục Giản vẫn giữ nụ cười: “Hồng Ngọc tỷ tỷ không an phận như thế, chỉ có chết rồi mới không sờ loạn nữa ha.”
Hồng Ngọc sợ hãi, người trước mắt tựa như yêu ma quỷ quái bò lên từ địa ngục. Nàng xoay người muốn chạy trốn, lại bị Mục Giản dùng một chân đá xuống hồ nước. Âm ngoan mà tàn độc.
Hồng Ngọc không biết bơi, vùng vẫy loạn xạ dưới hồ, làm cho nước hồ lạnh lẽo bắn lên bờ, phá tan hình trăng phản chiếu.
Tiếng khóc nức nở hòa vào tiếng nước ở nơi hiu quạnh này, tựa hồ như là tiếng vong hồn kêu than.
Mục Giản không hề dao động, y nhìn Hồng Ngọc giãy giụa ngày một yếu đi, nhìn nàng hoàn toàn chìm xuống hồ nước, không còn bóng dáng, mới giơ tay lau đi nước vừa bắn lên mặt mình, ngửa đầu nhìn ánh trăng.
“Lạnh như vậy…”
Y dừng một chút, lại nhớ tới chuyện gì vui vẻ, bèn cười rộ lên:
“Ở trong l*иg ngực Lý thị vệ mới ấm!”