Sáng sớm hôm sau, có một lời đồn lan truyền khắp trong cung. Một lão ma ma đã chết do ngã xuống ao lớn trong hoa viên. Thân thể bà ta khi được vớt lên đã chẳng còn rõ hình người, ai nhìn thấy cũng hết hồn.
Lý Đức Tráng không để chuyện này trong lòng. Chờ đến buổi tối, trông thấy Mục Giản ôm chiếc gối nát, đáng thương ngồi xổm bên cửa, Lý Đức Tráng mới biết được, cái chết của ma ma kia là do Mục Giản làm.
Sắc mặt tên nhóc trắng bệch, tròng mắt ầng ậng nước, bàn tay ôm lấy gối của y tóm rất chặt.
“Lý thị vệ, ta có thể ngủ cùng ngài không? Ta sợ quá…”
Lý Đức Tráng cảm thấy khó xử.
Nơi hắn ở không phải phòng đơn, mà là phòng lớn, mọi người đều ngủ trên một cái giường đá. Chuyện có thể ngủ cùng y hay không chẳng phải chuyện một mình hắn có thể quyết định.
Hơn nữa, Mục Giản chính là Hoàng đế tương lai, lại nằm chung với một đám nô tài như bọn họ…
Mục Giản ôm chặt Lý Đức Tráng, nước mắt lã chã nhỏ xuống.
“Ta sợ quá đi, Lý thị vệ à…”
Lý Đức Tráng vội vàng vỗ lưng an ủi y.
Người bình thường trông thấy cảnh tượng này cũng đã mủi lòng, huống hồ đối phương còn là Hoàng tử, hắn vội vàng gật đầu đồng ý.
Mục Giản được như ý nguyện mà bước vào trong phòng.
Những tên thị vệ khác cũng nương theo ánh nến trong phòng mà quan sát vị điện hạ này.
Rõ ràng là một Hoàng tử, vẻ ngoài cũng cực kỳ bắt mắt, nhưng quần áo rách tung toé, đôi tay be bé lại còn sưng lên như củ cải.
Lý Đức Tráng múc nước rửa chân cho Mục Giản, hắn cởi vớ cho y, mấy ngón chân bên trong cũng đã đông cứng cả, còn có chỗ chảy mủ.
Tất cả mọi người đồng loại hít một hơi.
Hoàng tử thì sao chứ, không được sinh ra từ một cái bụng tốt thì cũng vô dụng.
Mục Giản ngồi ở mép giường, ngơ ngác nhìn Lý Đức tráng cởi giày và vớ cho mình, nhất thời nhìn quên chớp mắt.
Lý Đức Tráng nâng chân Mục Giản, bàn chân y đột nhiên nóng lên, như thiêu như đốt.
Lý Đức Tráng hỏi: “Sao chân của điện hạ lại lạnh như vậy?”
Hắn thật cẩn thận mà xoa bóp chân y, rửa sạch sẽ, lau khô, duỗi tay lấy cao chữa nứt da ở đầu giường bôi cho y, còn tinh tế cẩn thận hơn cả các cung nữ.
“Được rồi, điện hạ ngủ đi.”
Mục Giản gật đầu, đảo mắt giấu đi niềm vui sướиɠ và kích động hiển lộ rõ ràng. Khi y cởi bỏ lớp áo ngoài, làn da dưới vạt áo trong đột nhiên lại bị lộ ra. Mấy vết thương, vết bầm tím chi chít hiện ra trước mắt.
Một thị vệ trẻ tuổi ở gần đó trông thấy liền kinh hãi thốt lên.
“Chuyện gì vậy chứ?”
Mục Giản nghi hoặc nhìn thị vệ đó.
Thị vệ kia cẩn thận vén vạt áo của Mục Giản lên, lần này tất cả mọi người đều trông thấy vết thương của y.
Mục Giản lập tức che lại quần áo của mình, muộn phiền ủ dột, bất đắc dĩ đưa mắt nhìn Lý Đức Tráng.
Lý Đức Tráng tiến lên một bước: “Điện hạ làm sao vậy?”
Mục Giản nói lí nhí, đáng thương vô cùng: “Do bị đánh, ta cũng đã quen rồi, nhưng xin ngài nhất định đừng nói cho người khác…”
Những người khác cũng nghe thấy hết rồi, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, ai cũng không tin nổi vị tiểu Hoàng tử này lại rơi vào tỉnh cảnh như thế.
Căn phòng đột ngột im lặng, chẳng có kẻ nào dám lên tiếng. Mục Giản lại cực kỳ ngoan ngoãn mà chui vào trong chăn của Lý Đức Tráng.
Y âm thầm hít một hơi. Là mùi bồ kết trên người Lý thị vệ, thơm nhàn nhạt, rất dễ chịu!
Thì ra giường của Lý Thị Vệ lại ấm áp như thế!
Lý Đức Tráng nói: “Ngày mai ta sẽ mua chút thuốc cho điện hạ.”
Mục Giản nhếch môi cười, lộ ra hai cái răng hổ. Y nói lớn!
“Được! cảm ơn Lý thị vệ!”
Hôm nay ta đối tốt với người, đều là vì sau này người có thể cho ta phú quý.
Khi Lý Đức Tráng đang chuẩn bị, bên ngoài lại có tiếng gõ cửa. Một thị vệ ở gần đó đi ra mở cửa.
Ngoài cửa có một vị tiểu thái giám. Lý Đức Tráng vừa liếc mắt một cái đã nhận ra đó là vị lần trước dẫn hắn đi tới Đông Cung.
Tiểu thái giám cười nói: “Tiểu Lý thị vệ, Thái Tử điện hạ truyền ngươi qua đó một chuyến.”
Mọi người lại ngơ ngác ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trao nhau ánh mắt ngầm hiểu.
Mục Giản nằm trong ổ chăn vô cùng kinh ngạc.
Thái Tử tìm Lý Đức Tráng có chuyện gì?
Nhưng nhìn dáng vẻ của Lý Đức Tráng, hắn tuy có vẻ bất ngờ, nhưng vẫn gật đầu, nói một câu “Tuân mệnh” sau đó trở vào lấy xiêm y. Hắn nhờ những người khác chăm sóc Mục Giản sau đó đi theo thái giám ra ngoài.
Mục Giản trùm kín chăn, mặt mày tối sầm lại.
Một lát sau, y lại ngước mắt lên, vẻ âm u khi nãy chẳng còn, đôi mắt hồn nhiên lộ ra vẻ nghi hoặc và tò mò:
“Thái Tử ca ca tìm Lý thị vệ làm gì đó?”
Những người khác đều cười.
Có người trả lời y: “Lý thị vệ thích Thái Tử điện hạ.”
Lúc này đây, Lý Đức Tráng vẫn đang vẽ tranh cho Thái Tử.
Lần này không hề vẽ theo nguyên mẫu là Thái Tử, gã sai hắn vẽ hai người mà mình nghĩ ra.
Trước mắt Lý Đức Tráng hiện ra rất nhiều bản phác thảo khác nhau, y tùy tiện chọn một cái rồi vẽ.
Một nam một nữ, đứng bên nhau dưới cây liễu, một người cầm dù, một người ngước mắt, toàn bộ khung cảnh đều là tranh tĩnh.
Vẽ xong, hắn dâng tranh cho Thái Tử xem, Thái Tử cười, gã đặt tranh lên bàn.
“Lý thị vệ có tài như vậy, ở trong cung làm một thị vệ nhỏ nhoi không ấm ức sao, chẳng bằng tới nơi này của ta, vẽ tranh cho ta?”
Trong lòng Lý Đức Tráng đương nhiên muốn chối từ.
Ai muốn dây dưa với ngươi!
Ngươi là tên gay chết tiệt sắp đi lãnh cơm hộp!
Đương nhiên là ta đây muốn đi theo vai chính, ôm đùi vai chính, để vai chính đưa ta lên tới đỉnh cao cuộc đời!
Hắn nói: “Tạ ơn điện hạ hậu ái, nô tài vô cùng muốn dốc sức. Nhưng trong cung…”
Thái Tử lại như đã hạ quyết tâm: “Chuyện trong cung để ta giải quyết.”
Lý Đức Tráng im lặng.
Im lặng chính là từ chối!
Thái Tử hơi hơi híp mắt, lộ ra vài phần uy nghiêm. Lý Đức tráng vội vàng quỳ xuống.
Đôi môi mỏng của Thái Tử khẽ mở, gã chậm rãi nói:
“Ngươi đã từng nghe nói về chuyện của Lý mỹ nhân chưa?”
Lý Đức Tráng cả người run rẩy.
Bị người ta phát hiện rồi sao?
Thái Tử vẫn bình thản như cũ: “Phụ hoàng có ý tăng tước vị cho nàng ta. Trong cung đều đồn đoán, nàng ta vì sao đột nhiên lại đắc sủng. Ta cũng cảm thấy tò mò, ngươi cảm thấy chuyện này là vì sao?”
Lý Đức Tráng rất muốn chửi thề.
Đã biết rồi thì cứ việc nói thẳng! Lòng và lòng vòng, ra vẻ bí ẩn ám chỉ ai!
Thái Tử lại đưa tay cầm bức họa lên: “Tranh của Lý mỹ nhân nhìn qua rất giống bức này của Lý thị vệ.”
Lý Đức Tráng quỳ, cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.
Thái Tử nhìn hắn cười lạnh:
“Nếu ngươi tới đây vẽ tranh cho ta, việc này ta sẽ che giấu giúp ngươi.”
Đáy lòng Lý Đức Tráng nói từ chối một ngàn lần.
Hắn không thể mất đi cơ hội ôm đùi vai chính này, lại còn phải dây dưa với tên đoản mệnh này.
Nhưng hắn không có quyền cự tuyệt.
Hỏi: Nếu như bị tóm về phe của vai phản diện thì phải làm sao bây giờ?
Đáp: Kéo vai chính tới đó luôn!
Lý Đức Tráng hít sâu một hơi.
“Thái Tử điện hạ khen ngợi nô tài, nô tài cam tâm tình nguyện vì Thái tử điện hạ mà dốc sức. Nhưng nô tài còn có một chuyện khó yên lòng.”
“Chuyện gì vậy?”
“Cảnh ngộ của vị điện hạ ở lãnh cung kia thật sự rất đáng thương. Trên cơ thể chằng chịt vết đánh đập. Hôm nay lão ma ma hầu hạ y cũng đã chết rồi.”
Thái Tử hơi giật mình, gã suy nghĩ một lát mới nhớ ra đúng là có một người như vậy, bèn cười lạnh một tiếng:
“Cũng chỉ là một đứa nhỏ tứ cố vô thân.”
Y chính là Hoàng đế tương lai! Là nhân vật chính của quyển sách này! Đừng có xem thường y!
Thái Tử gác bút: “Thôi được, ngày mai ta sẽ đi nói với phụ hoàng, đưa Cửu đệ về chỗ này của ta. Như thế nào, ngươi đã vừa lòng chưa?”
Lý Đức Tráng dập đầu tạ ơn.
Ngày hôm sau Thái Tử quả thực tới chỗ Hoàng đế, nói về sự tình của Mục Giản, lý lẽ rất đường hoàng.
Gã nói thấy cuộc sống của vị Cửu đệ này thật là đáng thương, quả thực mất mặt dòng dõi hoàng tộc gì đó, bèn xin đưa Mục Giản về Đông cung sống.
Ở Đông cung, Mục Giản được đưa đến Tây Khóa Viện, có thêm mấy người hầu, chất lượng cuộc sống nhanh chóng tốt lên.
Khi hạ nhân dẫn Mục Giản đi vào chính sảnh, Mục Giản lộ ra bộ dáng sợ hãi rụt rè, khiến Thái Tử liếc mắt xem thường.
Nhưng gã chưa để lộ sự xem thường ra mặt, chỉ thân thiết gọi y tới ngồi cạnh, nói y không cần quá câu nệ, Mục Giản đều một dạ hai vâng, âm thầm đánh giá vị hoàng huynh này của y.
Trời sinh tướng mạo hơn người, thân phận lại tôn quý.
Lý thị vệ thích người như vậy sao?
Mục Giản trong lòng ủ rũ, y rầu rĩ lùa cơm, ăn được hai miếng thì nhút nhát sợ sệt cất lời:
“Thái Tử ca ca, Lý thị vệ sẽ ở đây sao?”
Thái Tử cười cười: “Đúng vậy.”
Mục Giản làm vẻ đáng thương nói với gã: “Đệ có thể ở cùng ngài ấy không? Đệ chỉ quen mỗi một mình ngài ấy.”
Khi Mục Giản dọn ra khỏi lãnh cung đã tới gặp Hoàng đế một lần. Hoàng đế nhìn thấy bộ dáng của y, cũng cảm thấy mất mặt dòng dõi hoàng gia.
Nhưng Hoàng đế lại không thể nói là do chính mình sơ suất, lập tức đùn đẩy trách nhiệm lên người hạ nhân, ra lệnh đánh chết toàn bộ, không để cho một ai sống sót.
Mục Giản cho rằng Thái Tử sẽ từ chối, nào ngờ gã cũng chẳng để ý lắm.
“Được, một lát huynh sẽ cho người sắp xếp.”
Thái Tử đã nói là làm, sắp xếp cho Lý Đức Tráng một căn phòng nhỏ trong Tây Khóa Viện.
Lý Đức Tráng vừa vào cửa viện đã thấy Mục Giản bước tới. Tròng mắt đen như mực chăm chú nhìn Lý Đức Tráng không rời mắt, như thể đang muốn tìm thứ gì trên người hắn.
Lý Đức Tráng mỉm cười, lấy ra từ trong ngực áo hai viên kẹo:
“Điện hạ muốn ăn kẹo có phải không?”