Chương 20: Ta không biết làm sao để dũng cảm, ngài hôn ta đi, cho ta thêm dũng khí

Sau khi Pudding nhỏ qua đời, Lý Đức Tráng đau khổ suốt mấy ngày, không thể nào phấn chấn lên được. Ngay cả vẽ tranh phong cảnh cũng không thấy chỗ nào đẹp để vẽ.

Hôm nay là ngày đầu thất của Pudding nhỏ.

Lý Đức Tráng muốn tới nơi nó chết đuối, đốt cho nó chút đồ ăn.

Trước khi gặp được hắn, mèo nhỏ đáng thương không được ăn no, tới cả lúc xuống âm tào địa phủ vẫn không vớt được đồ muốn ăn.

Hắn thắp đèn l*иg đi ra cửa, mới đi được vài bước đã nghe được tiếng nói chuyện.

Là Mục Giản…

Y đang nói chuyện với một người khác.

Người kia nói gì đó, Lý Đức Tráng nghe không rõ ràng lắm, chỉ nghe thấy giọng Mục Giản thật lạnh, thanh lãnh, như tuyết đổ dưới mái hiên giữa mùa đông.

“Lúc trước không cần ta, giờ muốn nhận lại ta sao?”

Lý Đức Tráng cả kinh.

Gió đêm thổi qua, câu trả lời của Mục Giản vọng lại: “Để ta suy nghĩ đã.”

Lý Đức Tráng lạnh cả người.

Tới rồi!

Cốt truyện tới rồi!

Hắn nên sớm nghĩ đến!

Thái Tử đã chết, vị trí ở Đông cung trống không.

Các Hoàng tử bắt đầu cuộc chiến tranh đoạt vị trí ở Đông cung, nhất định sẽ dùng tới mọi thủ đoạn. Mẹ thân sinh của Mục Giản nhất định sẽ túm lấy cơ hội tốt này, dùng cả con đẻ lẫn con nuôi, kéo cả hai người vào ván cờ, tăng thêm khả năng trở thành Thái hậu cho mình.

Trong mắt vị Quý phi này, không có tình mẫu tử, chỉ có ngôi vị Thái Hậu mà thôi.

Nếu không phải có hào quang nhân vật chính, Mục Giản đã chết đói chết rét từ sớm rồi.

Thi thể đã phân hủy từ lâu.

Lý Đức Tráng phát hiện ra bí mật, trong lòng hơi hoảng loạn.

Mấy tình tiết thế này phải tới cuối truyện mới được tiết lộ, hắn lại trùng hợp gặp được.

Hắn có thể không hoảng hốt sao?!

Hắn hoảng muốn chết!

Hắn sợ bị bọn họ gϊếŧ người diệt khẩu!

Lý Đức Tráng ba chân bốn cẳng chạy về phòng, thổi tắt đèn l*иg trong tay, ngồi ở bên mép giường.

Hắn nghĩ ngợi trong chốc lát, cho rằng mình nên coi như không biết.

Nhưng vừa đứng dậy chuẩn bị tắt nến đi ngủ, Lý Đức Tráng lại nhìn thấy Mục Giản đứng ở ngoài hành lang, nửa người tắm trong ánh trăng, y không hề nhúc nhích, giống như một pho tượng.

Chỉ nhìn thôi cũng có thể cảm giác được trên người y lộ ra chút cô đơn và mệt mỏi.

Dường như nhân gian to lớn như vậy, chỉ còn lại một mình y lê bước độc hành, không ai bầu bạn.

Lý Đức Tráng không thể thờ ơ đứng nhìn.

Hắn sợ y hắc hóa!

Nếu có hệ thống khi hắn xuyên vào sách, phỏng chừng đã trông thấy chỉ số hắc hóa trên đầu Mục Giản càng lúc càng lớn!

Hắn đẩy cửa đi ra ngoài: “Điện hạ.”

Mục Giản hoàn hồn, trong đôi mắt sâu thăm thẳm còn vương lệ, ngay lúc y quay đầu lại thì chảy khỏi hốc mắt, kéo thành một vệt nước dài, lấp lánh ánh trăng, sau chảy xuống cằm, nhanh chóng rơi xuống.

Lý Đức Tráng kinh ngạc.

“Điện hạ…”

Mục Giản đến gần hắn.

Lý Đức Tráng lần đầu cảm nhận được sự lạnh lẽo của y, trong lòng hắn như có chỗ nào nứt vỡ, khiến Lý Đức Tráng đau lòng, chỉ muốn đưa tay gạt nước mắt, an ủi y.

“Lý thị vệ, ta vẫn luôn cho rằng mẫu thân vốn chính là mẫu thân của ta. Hôm nay có người nói với ta rằng, Quý phi nương nương mới là mẫu thân của ta.”

Lý Đức Tráng mở to hai mắt nhìn.

Ối dồi ôi!

Hắn không có giả vờ kinh ngạc.

Rất chân thật!

Rất rõ ràng!

Mẹ kiếp!

Tình tiết dễ bị diệt khẩu như vậy mà ngươi còn dám nói với ông đây sao?

Mục Giản cúi đầu, ánh trăng chiếu lên má phải của y, soi tỏ một nửa khuôn mặt, mà nửa mặt kia lại chìm trong bóng tối, thoạt nhìn giống như người này có hai gương mặt. Mười điểm hiệu quả thị giác.

Nhưng mà!

Lý Đức Tráng sẽ không bị nam sắc mê hoặc!

“Điện hạ, người nói với ta mấy chuyện này, không có vấn đề gì sao?”

“Ta coi ngài là người quan trọng nhất, đương nhiên là không có vấn đề gì rồi.”

Mục Giản chầm chậm xoay người, ngước mặt lên nhìn vầng trăng trên bầu trời.

Giây tiếp theo, sự thương cảm trong ánh mắt của Lý Đức Tráng rơi lộp bộp.

Đột nhiên Mục Giản cười rộ lên.

Nụ cười đẹp đẽ mà quái dị, khiến người ta cảm thấy rét căm căm.

“Ngài nói xem, nữ nhân kia ham vinh hoa phú quý tới đâu mới có thể rắp tâm tráo đứa con mình vừa sinh ra với đứa trẻ khác? Nhiều năm như vậy, chẳng thèm quan tâm tới ta thì cũng thôi đi… Khi còn nhỏ, có một lần ta chạy ra bên ngoài lãnh cung, tới Ngự Hoa Viên chơi đùa. Bà ta bắt gặp, nói ta ngáng chân mình, bảo cung nữ vả mặt ta mười lần. Sau đó lạnh mặt nhìn ma ma dạy dỗ ta...”

Lý Đức Tráng chửi rủa.

Không bằng cầm thú!

Mục Giản quay đầu nhìn hắn, ánh mắt y bình lặng: “Một người như vậy, hôm nay lại tới đây nói mình là mẹ đẻ của ta. Bà ta nói muốn để ta bước lên ngôi vị cửu ngũ chí tôn.”

Lý Đức Tráng há hốc mồm kinh ngạc.

Con mẹ nó!

Thật đúng là cái gì cũng nói với mình!

Lý Đức Tráng muốn bịt miệng Mục Giản lại!

Mục Giản ngẩng đầu.

Ánh trăng vừa lúc trốn vào đám mây, sắc trời u ám, giọt lệ ở đáy mắt y như muốn chảy xuống.

“Lý thị vệ, trên đời này chỉ có ta là không xứng được yêu thương sao?”

Y đứng trong gió, mỏng manh yếu đuối tới mức có thể bị gió thổi bay bất cứ khi nào.

Lý Đức Tráng lập tức phản đối: “Không phải!”

Mục Giản lại gần hắn thêm một chút.

Lý Đức Tráng sợ y, cực kỳ lo y không chịu nổi cú sốc này mà hắc hóa, bèn lui về sau một bước.

Nhưng mà…

Hắn lui về phía sau mới được nửa bước, đã khiến cho Mục Giản tổn thương vô cùng!

Mục Giản đau đớn, y sững người.

“Tới ngài cũng không thương ta.”

Lý Đức Tráng hết hồn.

“Không phải!”

Điện hạ nghe ta ngụy biện đã!

“Ta chỉ là cảm thấy điện hạ bây giờ thật xa lạ. Không phải ta không thích điện hạ.”

Mục Giản dường như không nghe: “Vậy tại sao ngài không ôm ta? Không hôn ta? Ta lớn lên mới biết được, con nhà người khác ai cũng được mẹ ôm hôn. Ta không có, chưa bao giờ có cả…”

Lý Đức Tráng: “…”

Ta nào phải mẹ ngươi!

Mắc gì ngươi đòi ta ôm hôn!

Mục Giản giữ chặt lấy cổ tay Lý Đức Tráng, sợ hắn lại thấy mình tới gần mà lùi bước.

Y tới gần…

Ưu thế về chiều cao khiến y cúi đầu nhìn Lý Đức Tráng.

“Lý thị vệ, nữ nhân kia muốn ta đoạt vị. Ta chẳng có gì hết, không có tiền, không có quyền, không có thế lực, bà ta muốn ta đi chịu chết.”

“Ờ…” Ngươi nói rất đúng. Nhưng ngươi là vai chính, hãy vô tư và lạc quan lên!

“Bà ta nói, nếu như ta không đồng ý, sẽ lập tức tìm cách chặn nguồn ngân lượng của ta.”

Lý Đức Tráng cả kinh trợn tròn đôi mắt.

WTF?

Không tham gia tiết mục, cát xê bị cắt luôn sao?

Hắn còn phải ôm đùi Mục Giản mà sống đó!

Mục Giản hỏi hắn, hình như là muốn nghe ý kiến của hắn: “Ta nên làm gì bây giờ?”

“Đoạt vị!”

Con mẹ nó, ngươi là nhân vật chính, ngươi sợ cái gì?

“Cướp thứ vốn dĩ là của điện hạ về tay người!”

Mục Giản kinh ngạc mà nhướng mày, đáy mắt lóe lên một tia u ám, y hơi hơi cúi đầu.

Trái tim trong l*иg ngực, bởi vì người trước mặt này cũng nghĩ giống mình mà đập cực nhanh.

Y nói: “Sẽ rất nguy hiểm.”

Lý Đức Tráng nói: “Không phải sợ.”

Mục Giản rũ mắt, y nhìn bàn tay đang cầm lấy tay Lý Đức Tráng của mình nhè nhẹ run.

“Nhưng ta sợ lắm.”

“Không có gì phải sợ hết.” Ngươi là vai chính ngươi sợ ai?

“Lý thị vệ vừa mới nói thích ta, là thật sao?”

Đề tài thay đổi quá nhanh, Lý Đức Tráng không thích ứng kịp.

Hắn gật đầu: “Đúng vậy, là thật đó.”

“Vậy ngài có thể hôn ta không? Ta sợ lắm.”

“Hả…” Đương nhiên là không rồi! Không thể!

Mục Giản lặp lại: “Hôn ta đi, ta sợ lắm.”

Lý Đức Tráng ráng nhẫn nại trả lời: “Điện hạ phải dũng cảm lên.”

Mục Giản vẫn tiếp tục tỏ ra đáng thương: “Ta không biết làm sao để dũng cảm. Ngài thích ta mà lại không thể hôn ta sao?” Y im lặng, rồi nhượng bộ một chút: “Vậy ôm ta một cái có được không?”

Đôi mắt đáng thương của y khiến hắn mủi lòng.

Lý Đức Tráng dang tay ôm lấy Mục Giản.

Ngay lúc này, Mục Giản cúi đầu, vốn định hôn môi hắn, nhưng lại nhịn xuống, chuyển sang chỗ khác.

Uỳnh!!!

Trong đầu Lý Đức Tráng.

Đá lở rơi lộp bộp!

“Ta chỉ có ngài thôi. Lý thị vệ, chỉ có ngài… Ngài đừng vứt bỏ ta…”