Chương 12: Sao ta có thể để ngài trốn khỏi nơi này

Khi tỉnh lại, Lý Đức Tráng thấy bản thân mình cũng đã cũng đã khôi phục hơn phân nửa.

Thắt lưng không còn đau, chân cũng không tê nữa, nhiệt độ trên trán cũng giảm đi ít nhiều.

Hắn rời giường, đẩy cửa bước ra, nhìn thấy có người nói chuyện với Mục Giản, người đó cúi rất thấp, giọng nói cũng rất nhỏ, không biết đang nói gì mà quét mắt sang nhìn hắn, thân mình càng hạ thấp hơn, như thể đang nhắc nhở Mục Giản chuyện gì đó.

Mục Giản quay đầu qua phía hắn, cười tươi đẹp đẽ như ánh mặt rạng rỡ.

“Lý thị vệ đỡ rồi sao?”

Lý Đức Tráng gật đầu, sức chú ý đều chuyển sang thiếu niên vui vẻ phấn chấn, không để ý tới người bên cạnh y nữa. Trông thấy y nhoẻn miệng cười, người kia sợ hãi run cầm cập, nghe thấy mệnh lệnh của Mục Giản mới dám lui xuống.

Lý Đức Tráng nhìn người đó rồi hỏi: “Người kia đang làm gì vậy?”

Người thiếu niên phồng hai má, trông có vẻ đáng yêu.

“Sao Lý thị vệ thấy ai cũng phải nhìn theo vậy?”

Lý Đức Tráng cười:

“Lại làm sao nữa? Đến cả người ta cũng không được nhìn sao?”

“Ta muốn ngài nhìn ta cơ!” Người thiếu niên nắm lấy cánh tay hắn, lắc nhẹ muốn làm nũng, khi cúi đầu xuống nhìn, đôi mắt long lanh nước, trông vừa đánh yêu vừa ngoan ngoãn: “Hôm nay ta muốn tới Diễn Võ Trường, Lý thị vệ có đi cùng không?”

Lý Đức Tráng từ chối.

“Hôm nay ta có việc phải ra ngoài.”

Sắc mặt của Mục Giản lạnh đi: “Hôm qua Lý thị vệ có việc phải ra ngoài, hôm kia cũng có việc phải ra ngoài, hôm nay cũng có việc phải ra ngoài. Có phải vì thế giới ngoài kia quá đẹp, đã chiếm lấy tâm trí của Lý thị vệ rồi hay không?”

Lý Đức Tráng hoàn toàn không cảm thấy lời này của y có gì nguy hiểm, chỉ xem đây là lời vô tư của trẻ nhỏ.

“Thế giới bên ngoài đương nhiên tốt hơn Đông cung này rồi, biển rộng tùy cá lội, trời cao mặc chim bay.”

Ánh mắt của Mục Giản thoáng chốc đã lạnh đi.

Ánh mặt trời sau giờ ngọ có hơi chói chang, người thiếu niên hơi nheo mắt. Dưới ánh nắng rót đầy người, vẻ lạnh lùng kia không lọt vào đôi mắt của Lý Đức Tráng.

“Mỗi lần Lý thị vệ phải ra ngoài gặp mặt người khác, ta sẽ thấy không vui.”

Lý Đức Tráng xoa xoa hai má y: “Khi trở về ta sẽ mang cho điện hạ đồ ăn ngon.”

Hắn vừa dứt lời đã xoay người rời đi.

Hắn thầm nhớ lại những việc mà mình đã nhờ Thương Ân làm hôm qua.

Không biết làm được tới đâu rồi.

Lý Đức Tráng và Thương Ân ra ngoài xem cả ngày, nhìn trúng một căn nhà ba gian ở phía tây kinh thành.

Vị trí tốt, môi trường cũng tốt, quan trọng nhất là cũng khá gần tiệm sách, về sau sẽ tiện đường lui tới.

Nhưng giá tiền của căn này hơi đắt một chút, nếu muốn mua căn nhà này, tính toán trước sau còn phải bỏ ra đủ loại chi phí, có vẻ hơi vượt dự toán.

Lý Đức Tráng nhờ Thương Ân mua lại căn nhà này giúp hắn trước, nếu thiếu tiền, ngày mai hắn sẽ mang tới.

Hắn vội vã trở về phòng, rút gạch trên tường ra, rồi mò vào bên trong, đột nhiên choáng váng.

Nơi đó trống rỗng.

Túi tiền của hắn không cánh mà bay.

Một chút bạc vụn cũng không có!

Lý Đức Tráng như bị sét đánh, không tin nổi mà tiếp tục sờ.

Trống không!

Thật sự trống không!

Có trộm!

Tòa nhà lớn của hắn, mỹ nhân của hắn lập tức tan thành mây khói.

Lý Đức Tráng đầu như bốc lửa, lao ra ngoài sân viện, nhìn thấy ai cũng đều như thấy trộm, nhưng lại không có chứng cứ.

Hắn gọi từng người tới tra hỏi, không phát hiện ra sơ hở gì, càng không tìm được manh mối.

Người duy nhất biết được nơi hắn giấu ngân lượng chính là Mục Giản.

Nhưng một đứa nhỏ như Mục Giản, lấy nhiều tiền như vậy để làm gì?

Y tối ngày ở Đông cung, cũng không có việc gì cần tiêu đến tiền.

Huống hồ, nếu Mục Giản cần tiền, hắn từ trước đến nay đều hào phóng với y, không đến mức để y phải ăn cắp.

Lý Đức Tráng càng nghĩ càng đau đầu, Mục Giản bước vào cũng không phát hiện ra. Đợi tới khi hai tay y huơ huơ trước mặt, hắn mới hoàn hồn lại.

“Lý thị vệ làm sao vậy?”

Lý Đức Tráng ngẩng đầu, ánh mắt hắn dừng ở đôi tay Mục Giản đang cầm tay mình, chậm rãi rút tay ra.

“Tiền của ta mất cả rồi. Điện hạ, chúng ta không có tiền để tiêu rồi.”

Mục Giản tỏ ra kinh ngạc, căng thẳng hỏi: “Bị người khác trộm mất rồi sao?”

Lý Đức Tráng gật đầu, vẫn không muốn đối mặt sự thật này. Đầu hắn đau như búa bổ. Số tiền đó mất rồi, kế hoạch bỏ trốn đành phải tạm gác lại. Mí mắt hắn rũ xuống, đau đớn khổ sở hết thảy hiện rõ trên mặt.

Mục Giản lẳng lặng nhìn hắn, đôi con ngươi đen huyền sâu thăm thẳm càng thêm lạnh lẽo. Nhưng khi Lý Đức Tráng ngước mắt nhìn lên, cặp mắt kia lại trong trẻo đơn thuần, là đôi mắt ngây thơ của thiếu niên.

Lý Đức Tráng mệt mỏi xua tay: “Đi ngủ thôi.”

Mục Giản bắt lấy ống tay áo của hắn: “Lý thị vệ không vui.”

Lý Đức Tráng cắn môi không nói chuyện.

Bị mất một số tiền lớn như vậy, hắn còn vui được chắc!

Điều đáng nói là hắn còn không dám tìm Thái Tử nhờ gã bắt trộm giùm mình! Nếu như Thái Tử biết hắn giấu nhiều tiền như vậy là để bỏ trốn, hắn nhất định không sống qua được ngày mai!

Hắn chỉ có thể cắn răng nuốt cục tức này vào trong bụng.

Mục Giản đau lòng dựa vào người Lý Đức Tráng, y vươn hai tay muốn ôm eo hắn, động tác thân thiết như trẻ nhỏ đối với người lớn trong nhà, y dùng đầu cọ cọ ngực hắn.

Ngửi thấy mùi hương dễ chịu trên người Lý Đức Tráng, ở nơi hắn nhìn không tới, y thoải mái là liu diu nhắm mắt.

“Lý thị vệ không vui, ta ở bên cạnh ngài được không? Tựa như trước kia ngài dỗ dành ta ấy.”

Lý Đức Tráng không thói quen thân mật như vậy.

Trước kia y còn nhỏ thì coi như bỏ qua.

Bây giờ cũng đã lớn rồi.

Hắn khẽ đẩy y xích ra một chút: “Không cần, ta đã là người lớn rồi, có thể tự gánh lấy nỗi đau khổ của bản thân.”

Mục Giản bắt lấy tay Lý Đức Tráng, áp vào trong lòng mình.

“Nhưng ta rất đau lòng đó.”

Lý Đức Tráng do dự một chốc.

“Điện hạ… người thế này, nô tài thụ sủng nhược kinh. Điện hạ hà tất phải đối tốt với ta như vậy?”

Mục Giản cười, để lộ ra hai cái răng nanh.

“Đương nhiên là bởi vì ta thích Lý thị vệ!”

“Người thích ta, cũng không nhất định phải ngủ chung một chỗ với ta đâu.”

Mục Giản trầm mặc một lát, y lại làm ra vẻ đáng thương mà nhìn hắn, thậm chí hốc mắt còn hơi đỏ. Dương như y không thể hiểu nổi, vì sao mình lại bị Lý Đức Tráng từ chối như vậy.

Lý Đức Tráng đau đầu.

Thôi ngay!

Không được khiến y hắc hóa!

Lý Đức Tráng phải nhượng bộ!

Hai người ngủ chung giường, nhưng đắp chăn riêng.

Lý Đức Tráng tâm phiền ý loạn mà xoay người vào trong góc tường, trong lòng đã chửi tên trộm tiền hơn trăm ngàn câu, thăm hỏi tổ tông đủ mười tám đời nhà tên đó! Nguyền rủa tên đó sinh con mà không có c̠úc̠ Ꮒσα!

Hắn hoàn toàn không để ý, ở trong bóng tối đen kịt, người phía sau chậm rãi mở mắt.

Y nương theo ánh trăng mà chăm chú ngắm nhìn làn da trắng nõn mềm mịn đằng sau ót Lý Đức Tráng, đáy mắt sâu thăm thẳm, y liếʍ đôi môi của mình.

Nửa đêm…

Lý Đức Tráng cuối cùng cũng ngủ được, trong lúc ngủ mơ còn đưa được tên trộm tiền ra trước ánh sáng.

Mục Giản chống tay lên đầu, nhìn khuôn mặt Lý Đức Tráng dưới ánh trăng. Y chậm rãi vươn tay vuốt ve sườn mặt Lý Đức Tráng.

Đầu ngón tay y mơn trớn bờ môi Lý Đức Tráng, rời tới cằm, hầu kết, chậm rãi đến khi sờ tới vạt áo của hắn thì kìm lòng mà dừng tay lại.

Lý Đức Tráng hình như cảm giác được mình bị sờ, hắn trở mình.

Mục Giản vội vàng rút tay về, lẳng lặng nhìn hắn một lúc lâu, sau đó đưa đầu ngón tay lên chóp mũi hít một hơi.

Là mùi của Lý Đức Tráng.

Y nhắm mắt lại rồi hít sâu một hơi, bất mãn mà cọ vào bên cổ hắn, tham lam mà đắm mình trong mùi hương trên người hắn. Mục Giản ngẩng đầu ngắm nhìn Lý Đức Tráng đang say ngủ. Tư thế vô cùng thân mật, tựa như một đôi tình nhân đang trong thời kỳ nồng nhiệt.

Ngón tay y chậm rãi đặt ở bờ môi mình, khe khẽ mà miết qua lại, tưởng tượng như mình đang được cắn nuốt đôi môi kia, cắn cho hắn phát khóc, làm đôi mắt xinh đẹp của Lý thị vệ lộ ra sắc phiếm hồng. Cảnh tượng kia hẳn là vô cùng đẹp.

Y chăm chú nhìn tay của mình, chậm rãi nhét đầu ngón tay vào miệng mình, như chạm được tới đầu lưỡi mềm mại của Lý Đức Tráng, sau đó ánh mắt hắn lại trầm xuống.

Đôi mắt của Mục Giản để lộ ra vẻ quyến luyến, cố chấp, khó hiểu, còn có niềm vui khi áp chế kẻ khác.

Y thấp giọng:

“Thì ra là ngài muốn chạy à… Nhưng sao ta nỡ để ngài trốn khỏi nơi này đây…”