Chương 1: Hắn đã gϊếŧ chính đùi vàng của mình!

Quý Ân Húc xuyên sách.

Khi hắn vừa mở mắt ra đã thấy mình nằm dưới gầm giường của mỹ nhân.

Phía dưới là mặt đất lạnh lẽo.

Phía trên là âm thanh của mỹ nhân và Hoàng thượng điên loan đảo phượng, không biết trời đất là gì.

Toàn thân Quý Ân Húc cảm thấy không ổn lắm. Hắn nằm trên mặt đất cứng rắn, hai tay đặt lên bụng, cảm thấy bản thân chẳng khác gì đang nằm trong một cỗ quan tài.

Qua cuộc trao đổi giữa mỹ nhân và Hoàng thượng, hắn mới mơ hồ hiểu rõ, đây là một quyển tiểu thuyết BL Cao H.

Hoàng đế yandere thô bạo đáng sợ X thái giám nhỏ tươi ngon ngọt nước.

Hắn cũng đoán được chủ nhân của thân xác này là Lý Đức Tráng, là một hộ vệ bình thường trong cung.

Không có bàn tay vàng.

Không có hệ thống bảo kê.

Không có hào quang nhân vật chính.

Ngay cả một cái tên hay cũng không có, trong nguyên tác không hề có đất diễn của nhân vật này, đây là một trong những vai phụ mà ngay cả mặt nhân vật chính cũng chưa từng thấy!

Về phần nguyên nhân tại sao hắn có thể đoán ra được thân phận của mình, rất đơn giản.

Trong nguyên tác có không ít mấy tên ngu dám bò xuống gầm giường mỹ nhân, với ý đồ dùng ké nữ nhân của Hoàng đế!

Nguyên chủ Lý Đức Tráng tướng mạo tuấn mỹ, so với nữ nhân còn đẹp hơn.

Nhưng mặt đẹp thì có ích lợi gì?

IQ tỷ lệ nghịch với sự xinh đẹp à!

Thế nhưng, “hắn” ỷ vào việc mình có khuôn mặt đẹp mà ra chiêu dụ hoặc mỹ nhân! Ngay đêm nay, sau khi Hoàng thượng đi, “hắn” phải thông da^ʍ với nàng!

Mỹ nhân vì muốn lợi dụng nguyên chủ để sinh ra Hoàng tử, sau khi xong việc nàng ta sẽ gϊếŧ người diệt khẩu. Sau đó phía Đông xảy ra chuyện, gian phu da^ʍ phụ bị người khác phát hiện.

Thế là “hắn” chết...

Người khác xuyên sách, không phải có bàn tay vàng thì cũng được hệ thống gánh, không được làm nhân vật chính cao quý thì ít nhiều cũng là nhân vật phản diện tàn bạo.

Vì sao đến lượt Quý Ân Húc xuyên sách, hắn lại trở thành bia đỡ đạn vô danh hả?

Oki, coi như làm bia đỡ đạn đi, nhưng sao lại phải lựa lúc xấu hổ thế này mà xuyên sách vậy!

Hắn đang rất muốn quậy nát điện phủ của Diêm Vương!

Không bao lâu sau, bên ngoài có tiếng thái giám nhỏ giọng nói chuyện, "Hoàng thượng, Quý phi nương nương gặp ác mộng, muốn ngài qua bên ấy xem thử..."

"Lý do cũ rích…"

Thế nhưng, Hoàng thượng ở trên giường nghe vậy, một câu cũng không nói, liền rút thu chim vào l*иg rồi rời đi.

Trong phòng nhất thời lâm vào tĩnh mịch, một cung nữ đi vào thu dọn đồ đạc, từ trên giường rớt xuống một cái gối khiến hắn đau muốn chết.

Không bao lâu sau, lâu đến mức Lý Đức Tráng tê cứng cả tay chân, vị mỹ nhân tưởng chừng đã quên mất hắn bỗng nói: "Ra đây đi.”

Lý Đức Tráng run rẩy bò ra ngoài.

Mỹ nhân không biết từ khi nào đã mặc lại y phục chỉnh tề, dưới ánh nến mờ ảo có thể nhìn thấy phong tình nơi khóe mắt, cùng làn da trắng nõn nà...

Trong mắt của mỹ nhân, nam nhân trước mặt đẹp tựa như ngọc, dáng người cao lớn, như bông tuyết rơi xuống phàm trần, tuấn tú có một không hai. Dù cho hắn chưa nói một lời nào, chỉ cúi đầu xuống, nhưng cũng đủ để mỹ nhân cảm nhận được sự kháng cự của hắn.

"Hối hận rồi sao?"

“ Ờ…" Chứ còn gì nữa!

"Người tự nguyện muốn làm ấm giường cho ta không phải là ngươi sao?"

"..." Nếu giờ tôi nói không phải, cô có tin không?

Mỹ nhân vốn đang tức giận, thấy dáng vẻ này của hắn, nhịn không được mà gắt:

"Ngươi đùa bỡn với bổn cung sao?!”

Lý Đức Tráng run rẩy, vội vàng quỳ xuống. Hai đầu gối dập mạnh xuống mặt đất, đau đến nỗi làm hắn suýt chút thì bật khóc.

"Nương nương, ta... Nô tài có một cách tốt hơn!"

Mỹ nhân nhìn chằm chằm vào hắn, ý lạnh trong mắt nàng vẫn chưa tiêu tan.

Lý Đức Tráng biết đây là ngầm đồng ý, hắn run rẩy nói tiếp:

"Hoàng thượng đang trong thời kỳ sung mãn, nương nương vẫn nên mang thai long chủng, đó mới là kế sách an toàn nhất, ngộ nhỡ cửa đông xảy ra chuyện, nô tài và nương nương đều không thể thoát nạn."

“Điểm này bổn cung còn cần ngươi dạy bảo sao?!"

Nếu không phải vì Hoàng thượng rất ít khi lui tới, mỗi lần tới còn bị Quý phi gọi đi mất, thì nàng có đồng ý đề nghị của Lý Đức Tráng không?!

"Nô tài có thể giúp nương nương một tay, chỉ cho nương nương thuật thông phòng."

Mỹ nhân sửng sốt.

Thuật thông phòng trước nay là bí mật luôn được che giấu rất kỹ.

Nữ nhân trong cung ai nấy đều tán gẫu, duy chỉ có công phu trên giường là không chịu tiết lộ từng chữ nửa câu. Cũng có người ra ngoài, mời các ma ma ở lầu xanh vào, nhưng không phải ai cũng đủ giỏi để kiểm soát được mấy thứ này.

Một tên thị vệ sao có thể biết được?

"Chỉ dựa vào ngươi thôi sao?"

Đúng vậy, đúng vậy, chính là ta.

Hắn là sinh viên ngành hội họa, tuy chưa tốt nghiệp nhưng cũng có chút tiếng tăm, thường xuyên có người tìm đến nhờ hắn phác họa. Trong đó có bà chị già độc ác nhà hắn! Hắn biết đến quyển sách này, là nhờ công lao to lớn vĩ đại của bà chị cáo già ấy! Dù hắn có muốn loại bỏ thì vẫn bị bà chị bắt ép đọc hết thể loại này!

Mặc dù vẫn còn là trai tân, nhưng hắn không phải người thiếu kinh nghiệm.

"Xin nương nương ban cho giấy bút."

Mỹ nhân liếc mắt nhìn hắn, sau khi vén áo che đi, nàng lấy giấy bút đưa cho hắn.

Lý Đức Tráng cầm bút, chỉ chốc lát sau, một bức xuân cung đồ đã thành hình trên giấy.

Ánh mắt mỹ nhân sáng lên, nàng cầm bức tranh kia lên, đầy ẩn ý mà nhìn hắn một lượt từ trên xuống dưới: "Nhìn không ra, ngươi còn có bản lĩnh này đó!"

Lý Đức Tráng khiêm tốn: "Nương nương quá khen rồi. Cứ làm vậy, lại thêm cả mỹ mạo của nương nương, có được trái tim Hoàng thượng tất nhiên là việc trong tầm tay."

Mỹ nhân chậm rãi gấp bức tranh lại, ánh mắt nhìn về phía hắn, không tiếc lời khen ngợi:

"Không tồi, hôm nay ngươi cứ về trước đi. Suy nghĩ kỹ xem nên vẽ gì, sau đó chờ ta truyền ngươi tới. "

Trong lòng Lý Đức Tráng mừng như điên, nhưng trên mặt vẫn bình đạm như không có chuyện gì.

"Tuân mệnh.”

Chỉ thêm một bước nữa là hắn xuống gặp Diêm Vương rồi! Lý Đức Tráng thở phào nhẹ nhõm.

Hắn cố gắng nhớ lại tình tiết của quyển sách.

Nam chủ Mục Giản trong quyển sách này là một người có bề ngoài vô hại, nhưng thật ra nội tâm lại cực kỳ xấu xa, y là một kẻ điên lẩn mình trong bóng tối.

Y là con do Quý phi sinh ra.

Nhưng lòng dạ Quý phi thâm sâu khó dò!

Quý phi biết mình sẽ trở thành mục tiêu của mọi người trong cung, vì để cho con trai có thể thuận lợi leo lên ngôi báu, nàng bất chấp tất cả. Gϊếŧ hết những ai cản trở con đường của nàng, nhưng đến cuối cùng nàng lại chọn tráo đổi thân phận cho đứa con của cung nữ.

Kể từ đó, mẹ con nhà cung nữ được hưởng vinh hoa phú quý.

Còn con của Quý phi phải chịu rét, chịu đói, ngày ngày sống trong lãnh cung lạnh lẽo, bị thế gian lãng quên. Không những thế, y còn bị các cung nữ, thái giám và đồng liêu trong cung khi dễ, chèn ép. Thời gian trôi đi, hắc mã đã trở lại đường đua của nó, chém vua đoạt ngôi, loại bỏ tất cả những người đã từng bắt nạt y.

Huynh đệ tốt của y là một tiểu thái giám trong cung, tên gọi là Dương công công.

Không quyền lực, không địa vị.

Nhưng vào thời điểm Mục Giản sắp chết đói, cậu đã cho y một cái bánh bao cứng ngắc. Từ đó trở thành ánh dương duy nhất của Hoàng đế, dẫn lối cho trái tim y!

Lý Đức Tráng đấm trái đánh phải.

Để sống sót, ôm đùi nhân vật chính là lựa chọn tốt nhất!

Mặt đẹp thì sao! Tên ấy còn không sống sót nổi qua ba dòng!

Hắn không có ước muốn gì cao xa, chỉ cần kiếm được chút tiền là được.

Nếu như ước nguyện ấy không thành hiện thực, vậy hắn sẽ mang theo hai ba món đồ trong cung, chạy trốn khỏi nơi này, sau đó sẽ vui chơi nhảy nhót bên ngoài.

Cuối cùng sẽ chốt bằng quan niệm của người xưa!

Đó là gì?

Chính là hắn phải lấy một cô vợ như ý!

Ôi, ôi!

Hạnh phúc quá đi!

Niềm vui tuyệt vời!

Người xưa vạn tuế!

Cổ ngôn vạn tuế!

Lý Đức Tráng bây giờ có hai lựa chọn.

Một, ôm đùi Mục Giản.

Hai, ôm đùi Tiểu Dương công công.

Ôm đùi Mục Giản… lỡ đâu bị y coi trọng, trinh đuýt mất lúc nào chẳng hay.

Hơn nữa, người ta là huyết mạch hoàng thất, nếu tùy tiện tới gần, không chừng chưa kịp nói hế lô thì đã bay đầu!

Lý Đức Tráng quyết đoán lựa chọn cách thứ hai!

Buổi tối hôm đó, Lý Đức Tráng rứt ruột lấy ra số bạc còn sót lại trong ngân khố của nguyên chủ, sau đó chạy đôn chạy đáo đi hỏi thăm nơi ở của Dương công công.

Phải công nhận, tiểu Dương công công có vẻ ngoài vô cùng xinh đẹp, làn da trắng nõn mềm mại, giống như một bắp cải nhỏ. Không hổ là nhân vật chính, vẻ đẹp như vậy bảo sao nam chủ không đổ chứ?

Lý Đức Tráng nói hai ba câu, bịa ra một thân phận giả, nói là thân thích xa của Tiểu Dương công công, thuận lợi móc nối quan hệ với thụ chính. Hắn đem chút bạc vụn còn lại nhét vào tay Tiểu Dương, dặn dò cậu trời lạnh rồi, nhớ mua thêm vài bộ quần áo.

Tiểu Dương tâm địa thiện lương, khóe mắt sớm đã đỏ lên.

Lý Đức Tráng tặng cho cậu một cái ôm ấm áp.

Cậu bé ngoan!

Tương lai của tam biểu ca nhà thúc thúc thuộc nhà ngoại đều trông chờ vào cậu!

Lý Đức Tráng thành công ôm lấy đùi nhân vật chính, vui vẻ quay về, mơ mộng suốt cả đêm.

Hắn mơ thấy mình có một mảnh vườn màu mỡ!

Mơ thấy vợ và thê thϊếp sống chung một nhà!

Mơ thấy con cháu đầy đàn!

Sau khi tỉnh lại, Lý Đức Tráng đã nhờ Tiểu Yến Tử may cho hai bộ quần áo, lựa một buổi trời cao trăng sáng nhét vào tay Tiểu Dương công công. Cũng vì thế mà tình hữu nghị cách mạng giữa bọn họ lại càng thêm bền chắc!

Nhưng không đợi trời tối hẳn, tin dữ đã truyền đến.

Tiểu Dương công công đã chết.