Chương 47: Chưa Gì Đã Bị Mua Chuộc

Tống Thời Hạ suy nghĩ vài giây mới nói:

“Cháu cũng không biết mua loại nào mới tốt nữa, không thì thím cứ mua giúp cháu một phần giống những loại thím trồng trong sân đi ạ.”

Thím Phùng vung tay:

“Vậy còn mua làm gì nữa? Hạt giống thím mua còn chưa dùng hết đây, để thím cho cháu.”

Tống Thời Hạ cũng không từ chối.

Cô muốn trồng những loại rau củ quả khác nhau trong sân, mỗi loại số lượng ít thôi, chỉ cần làm phong phú thêm bữa ăn là được.

Nếu mua hạt giống thì phải mua rất nhiều, cứ chia một ít của thím Phùng là được, tới lúc đó cô sẽ tặng ít rau cho thím xem như quà cảm ơn.

“Đúng rồi, chiều nay có người nhà của mấy viện sĩ tới căn tin mua ít màn thầu đấy, giáo sư Quý nhà cháu không cần đi công tác à?”

Tống Thời Hạ lắc đầu:

“Anh ấy đi rồi, đúng lúc hôm nay cháu có hấp bánh bao nên gói cho anh ấy mang đi.”



Thím Phùng thở dài:

“Ôi, hai cháu mới kết hôn có mấy ngày đã phải xa nhau rồi, công việc của cánh đàn ông đúng là bận rộn mà.”

Tống Thời Hạ cười nói:

“Cháu ủng hộ công việc của anh ấy, sự nghiệp nghiên cứu khoa học cũng là vì nhân dân phục vụ mà.”

Nói xong, cô lại tò mò hỏi: “Giáo sư Tạ không đi ạ?”

Thím Phùng bật cười: “Ông ấy chỉ là giáo sư nghiên cứu lịch sử, đi thì làm được gì?”

Tống Thời Hạ còn tưởng ở cùng một khu thì toàn là đồng nghiệp cùng khoa, hóa ra lại khác khoa à.

Xem ra bản thân giáo sư Tạ cũng rất xuất sắc nên mới được xếp tới khu nhà này.

Lúc đi ngang qua cổng nhà thím Phùng, thím Phùng lấy một nắm táo ra từ trong giỏ, lén lút đưa cho cô.

“Đây là táo đỏ hôm qua căn tin còn thừa đấy, rửa sạch cả rồi, cháu mang về ngâm nước uống đi.”

Thím Phùng nhét thẳng vào tay cô, Tống Thời Hạ còn chưa kịp nói tiếng cảm ơn thì thím Phùng đã vào nhà, sợ cô đuổi theo.



Tống Thời Hạ đành phải cất táo đỏ vào trong túi, dẫn hai đứa bé đi về, kiểm tra thật kỹ một lượt rồi mới khóa cổng lại.

“Ba của hai đứa không có ở nhà, đêm nay hai đứa có tự ngủ được không?”

Quý Nguyên ra vẻ “thiệt tình, thua dì luôn” như ông cụ non.

“Có phải dì sợ tối không, thế thì con có thể ngủ với dì.”

Tống Thời Hạ ngồi xổm xuống vỗ vỗ bờ vai của cậu bé, “Dì chỉ sợ có người sợ thôi, dì đâu nói là ai đâu.”

Quý Nguyên ngơ ngác kề sát lại hỏi anh trai: “Anh sợ ạ?”

Quý Dương đẩy mặt cậu bé ra: “Ngốc quá, dì ấy đang nói em đấy.”

Quý Nguyên bị nói ngốc cũng không buồn mà tỏ rõ vẻ chờ mong.

“Vậy em có thể ngủ với mẹ mới không ạ?”

Quý Dương lắc đầu, em trai là đồ phản bội, mới đó đã bị mua chuộc rồi, cậu bé vẫn phải khảo sát dì ấy thêm một chút nữa.