Chương 24: Canh Sườn

Tống Thời Hạ chuẩn bị nguyên liệu xong xuôi, lại lấy ít đồ khô trong không gian ra cho vào tủ bếp.

Để không lộ tẩy, cô còn ghi thêm 2 đồng vào sổ chi tiêu, thật ra chỗ tiền đó đã vào túi riêng của cô.

Đồ khô có rong biển, nấm, mộc nhĩ, măng khô vân vân, lấy hết ra một lượt, sau này dùng tới cũng tiện hơn.

Còn sớm mới tới giờ ăn cơm, Tống Thời Hạ luộc sơ sườn cho ra hết bọt, sau đó bỏ thêm gia vị vào hầm chung, dùng bếp than hầm từ từ là được.

Sườn để làm cháy tỏi cũng cho vào nồi đun chín trước, sau đó vớt ra chao dầu lửa to.

Làm thế sẽ không cần cho thêm dầu vào nồi canh, cô thích ăn canh ít dầu mỡ.

Lúc Thím Phùng bế con tới, Tống Thời Hạ vừa mới hái trái cây trong không gian xong.

Trái cây trong không gian đã bị hái hết, nhưng mới qua một đêm đã mọc thêm một lứa quả mới, ăn cực kỳ ngon, tiếc là không thể lấy ra.

Tống Thời Hạ chỉ dám cầm vài quả táo, hoa quả trái mùa trong không gian chín quá nhanh, chỉ có thể dùng để ngâm rượu.

"Thím, ăn quả đi ạ.”



Thím Phùng làm sao mặt dày nhận được, mùa này táo không rẻ chút nào.

Nhưng cậu út trong lòng lại không biết suy nghĩ của thím, nhìn thấy táo thì giơ tay ra xin.

Tống Thời Hạ lặng lé nhét quả táo cho cậu bé.

Cậu bé này ốm nhom, cực kỳ giống một chú khỉ con.

Cô xoa xoa đầu thằng bé.

“Chỉ là một quả táo thôi mà, dù sao cũng là hàng xóm láng giềng, thím khách sáo với cháu làm gì chứ.”

Thím Phùng cũng chẳng nhăn nhó nữa, bảo thằng bé cảm ơn Tống Thời Hạ.

“Tiểu Ngư, mau cảm ơn chị Tiểu Tống đã cho con táo đi.”

Tống Thời Hạ vội sửa lời: “Cháu cũng là hàng cô dì rồi thím ạ, hóa ra cậu bé tên Tiểu Ngư ạ.”

Thím Phùng cười nói:



“Cháu chỉ mới 20 thôi, không phải vẫn là chị à? Tên thật của nó là Tạ Ngọc, ngọc trong ngọc thạch ấy, tên cúng cơm là Tiểu Ngư Nhi.”

Không hổ là con của giáo sư, tên cũng hay như thế.

Tống Thời Hạ mím môi cười:

“Chắc Tiểu Ngư gọi anh Quý là chú đúng không ạ, cháu là vợ của anh Quý, nếu cậu bé gọi cháu là chị thì loạn vai vế rồi còn gì.”

Thím Phùng vỗ đầu một cái:

“Ôi, thím cứ xem cháu như con gái, cháu không nhắc thì thím quên luôn giáo sư Quý.”

Tiểu Ngư nhận lấy quả táo, rụt rè nói: “Cảm ơn chị Tiểu Tống ạ.”

Thím Phùng cười tủm tỉm nói:

“Cháu xem, Tiểu Ngư nhà thím cũng cho rằng cháu là chị đấy, cứ gọi như thế đi, giáo sư Quý chắc sẽ không để ý đâu, cháu còn trẻ như thế mà.”

Tống Thời Hạ cũng không phản bác nữa, trong lòng thầm nghĩ cậu bé này đúng là thiên thần bé bỏng mà.