Quý Duy Thanh cầm cặp, hộp trà nhét vào ngăn bên hông cặp, trông rất buồn cười.
Tống Thời Hạ dõi mắt nhìn anh đi ra, thật ra trong đầu đang mường tượng về body của anh.
Đàn ông thích tập thể dục thể thao đúng là tuyệt cà là vời.
Đột nhiên cô nhớ mình chưa hỏi anh giữa trưa có về ăn cơm hay không.
Nhưng chợt nghĩ phải chạy ít nhất năm mươi mét mới có thể đuổi kịp anh, trong lòng cô xoắn xuýt một hồi, cuối cùng vẫn chọn không đi.
Bỏ đi, cùng lắm thì trưa nay cô nấu nhiều một chút, ăn không hết thì chiều nay chiên cơm cũng được.
Tống Thời Hạ dọn dẹp bàn ghế, rửa sạch hộp cơm.
Chai thủy tinh đựng sữa đầu nành không biết có phải loại dùng một lần hay không, tóm lại cứ rửa sạch sẽ thì hơn.
Thùng rác trong sân đã được dọn sạch.
Nhìn khoảnh sân này, trong lòng Tống Thời Hạ lại khó chịu, phải trồng ít đồ mới được.
Cô đi qua đi lại trong sân để quy hoạch, bên trái sẽ trồng hoa, bên phải trồng rau.
Nhưng trồng rau thì phải xới đất nữa, hơi phiền một chút.
Lúc Tống Thời Hạ đi dạo trong sân tiêu thực, hàng xóm bên cạnh lại lặng lẽ đứng trên lầu hai quan sát cô.
Phùng Liên đứng nép vào cửa sổ, thì thào nói: “Cô vợ của giáo sư Quý đẹp thế.”
Tống Thời Hạ đi chừng 10 phút, cảm giác cũng tiêu cơm rồi nên định quay về nhà nằm thêm một lát.
Quý Duy Thanh nói sách trong rương cô đều có thể xem, cô muốn đọc hết quyển sách hôm qua.
Còn chưa đợi cô đi tới cửa nhà thì đã có người gõ cửa sân.
Tống Thời Hạ đành phải quay đầu đi mở cửa, trong lòng thầm nghĩ chẳng là lẽ chị cả đưa bọn nhỏ tới ư?
Cô không sợ là kẻ xấu, hôm qua lúc đi vào phải kiểm tra thẻ thân phận này nọ, cộng thêm khu này cũng có giăng lưới phòng hộ, cô chỉ lười thôi chứ không ngốc.
Mở cửa ra thì thấy là một bác gái xa lạ.
Không chờ cô lên tiếng, phương đã thân thiện nói: “Cháu là vợ của giáo sư Quý đúng không, thím là hàng xóm của nhà cháu.”
Tống Thời Hạ không giỏi ăn nói: “Chào thím ạ, xin hỏi thím có chuyện gì ạ?”
Phùng Liên chỉ muốn nghe ngóng về hàng xóm mới mà thôi, bèn bịa ra một cái cớ.
Bà nhiệt tình kéo tay Tống Thời Hạ:
“Thím thấy cháu vừa mới, chắc không biết đi chợ ở dâu, chắc cháu cũng chưa biết hợp tác xã mua bán ở đâu đúng không.”
Đúng vậy, cô còn định chờ Quý Duy Thanh được nghỉ sẽ nhờ anh dắt cô đi dạo một vòng cho quen cửa quen nẻo.
Nếu có người dắt cô đi thì tốt quá: “Thím định rủ cháu đi mua thức ăn ạ, để cháu lấy giỏ.”
Tống Thời Hạ vào bếp tìm được một chiếc giỏ trúc.
Kiểu giỏ này khi còn bé cô từng thấy bà nội dùng rồi, lập tức có cảm giác như quay về tuổi thơ.