Tắm xong, về phòng ngủ, Quý Duy Thanh đang ngồi dựa lưng vào đầu giường, tay cầm một quyển sách, trên tủ đầu giường là đèn bàn và đồng hồ của anh.
Nghe thấy tiếng bước chân, anh ngẩng lên hỏi: “Em ngủ bên nào?”
Chút dũng khí vừa mới được bơm lên của Tống Thời Hạ phút chốc đã bốc hơi sạch sẽ, cô chỉ chỉ vào vị trí trống bên cạnh anh.
“Nam trái nữ phải, em nằm bên phải đi.”
Bên cô không có tủ đầu giường, chỉ có một chiếc bàn nhỏ.
Trên bàn cũng có một chiếc đèn bàn được đặt sát giường, hẳn là chiếc bàn này được kê vào đây cho cô.
Chiếc bàn nhỏ này có ngăn kéo, bên trong thả toàn bộ tiền mặt trong nhà cùng với phiếu lương của Quý Duy Thanh.
Quý Duy Thanh không có ý định làm chuyện đó ngay đêm nay.
Vợ anh mới rời xa nhà đi vào một thành phố xa lạ, đường xa xóc nảy mệt mỏi, cần được nghỉ ngơi.
Anh lớn hơn cô 7 tuổi, nên biết thông cảm cho cô, để cô có thời gian thích ứng với cuộc sống mới, không cần vội vã.
Áo ngủ của Tống Thời Hạ là một chiếc váy hoa bằng vải bông dài đến cẳng chân, là chiếc váy gần như đẹp nhất trong tủ đồ của cô rồi.
Chiếc váy này còn mới, cô đoán nguyên thân không nỡ mặc nhiều, chắc là chỉ ngày lễ ngày tết mới đem ra mặt một, hai lần thôi.
Trên giường có sắp sẵn hai chiếc chăn đỏ thêu uyên ương.
Tống Thời Hạ chợt nhớ, buổi chiều chiếc giường này vẫn còn sử dụng chăn ga gối màu lam, hiện giờ lại biến thành những món đồ dành cho tân hôn, mà hình như chúng còn là của hồi môn do cô mang tới.
Tống Thời Hạ ngượng ngùng không dám hỏi, chỉ cẩn thận nhấc góc chăn ngồi xuống giường.
Quý Duy Thanh cầm sách chăm chú đọc, nhưng cô lại thấy bầu không khí sao mà mập mờ.
Tim cô thình thịch tăng tốc, mặt có cảm giác nóng bừng, chẳng biết có đỏ lên hay không.
Tống Thời Hạ âm thầm phỉ nhổ bản thân chẳng trong sáng, nhìn đến đôi uyên ương in trên chăn thôi cũng có thể nghĩ đi tận đẩu tận đâu.
Thì ra người háo sắc là chính cô mới đúng.
Quý Duy Thanh dường như đã nhận ra cô vợ mình đang ngại ngùng, chờ cô ngồi xuống mới lên tiếng:
“Cuốn này là tác phẩm Anna Karenina, một kiệt tác của nhà văn nổi tiếng người Nga, Lev Nikolayevich, Tolstoy…”
Anh thong thả nói, Tống Thời Hạ cũng dần rơi vào thế giới tưởng tượng.
Chỉ có điều, anh cứ đọc một lát lại tạm dừng, chẳng lẽ là do tiếng Nga của anh còn chưa lưu loát?
Tống Thời Hạ không biết tiếng Nga, cũng chưa đọc cuốn này, nhưng cô biết cuốn sách này nói về một người phụ nữ nɠɵạı ŧìиɧ, sau đó tự sát.
Điểm này cô biết được là do khi xem mấy video ngắn có người giải thích như thế, chứ khi ấy cô bận rộn tối mắt tối mũi, nào có thời gian đọc tiểu thuyết.