Cố Trường Phong, đối thủ cạnh tranh khiến nam chính phải cảm thấy đau đầu.
Cả đời anh cô độc một mình, không hề có nhược điểm, hơn nữa thủ đoạn rất cao, vài lần khiến Phùng Cẩn Ngôn khổ không nói nổi.
Mấu chốt chính là anh không mê mẩn nữ chính.
Cũng vì nguyên nhân này, cô đau lòng coi vai ác như con mình.
Cuối cùng cũng có một người mắt không bị mù, thật đáng mừng.
Chờ một lát, nếu bây giờ cô xuống nông thôn, có lẽ có thể được ôm đùi của vai ác?
Cô ngẫm lại, bây giờ Cố Trường Phong mới xuất ngũ về nhà?
Ai nha, đúng là lúc cuộc sống của anh gặp khó khăn nhất! Nếu bây giờ mình giúp anh, trở thành em gái quan trọng của đại lão, vậy tương lai chẳng phải chỉ cần nằm thắng?
Ánh mắt Ôn Noãn càng ngày càng sáng, cảm thấy bản thân quả thật quá thông minh.
Dọn dẹp đồ đạc, cô đi nhanh ra khỏi phòng, ngoài ý muốn phát hiện một con suối.
Con suối này không ngừng tuôn ra nước suối, nước suối thoạt nhìn ngọt mát ngon miệng.
Dường như nó đang mời gọi cô tới uống một ngụm.
Chờ chút…… Vừa rồi cô không thấy con suối này. Sao đột nhiên nó lại xuất hiện?
Ôn Noãn cảm thấy trong không gian đều là thứ tốt, nước suối kia chắc chắn cũng không ngoại lệ.
Dùng tay trắng nõn nhẹ nhàng uống một ngụm, quả nhiên mát lành ngọt lịm.
Ôn Noãn không nhịn được uống thêm mấy ngụm, lại dùng nước linh tuyền rửa mặt, lúc này mới vẫy vẫy tay rời đi.
Cô không phát hiện, nước suối kia bởi vậy mà trở nên càng thêm vui mừng, dường như đang hoan nghênh chủ nhân chân chính trở về.
……
Ôn Noãn xuống lầu, thấy Ôn Kiến Thiết đang mặc đồ ở nhà.
Dù hơn bốn mươi tuổi nhưng không già chút nào, thân hình cao lớn, vẻ mặt văn nhã, trên mặt luôn nở nụ cười.
“Tiểu Noãn, nghe nói con giận dỗi Cẩn Ngôn?” Ôn Kiến Thiết nhẹ giọng hỏi.
Từ hôn là giận dỗi? Xem ra Ôn Kiến Thiết rất kiên trì với hôn sự này.
Vì để bản thân có thể thuận lợi rời đi, cô đành nói theo.
“Bố, con không đồng ý từ hôn anh Cẩn Ngôn sẽ không cho con xuống nông thôn. Dì Khâu ghét con như vậy, ở đây con càng không có cơ hội.”
Trong lòng Ôn Kiến Thiết rất kinh ngạc, sao hôm nay nó lại thông minh như vậy? Chẳng lẽ có người chỉ điểm?
“Tiểu Noãn, đây là ai đưa ra chủ ý cho con?”
Lời này khiến Ôn Noãn lo lắng, quả nhiên cô bị hoài nghi! Cô lo lắng thời gian dài sẽ bị lật tẩy.
Phải trốn! Xuống nông thôn mới là lựa chọn chính xác!
Cô nửa thật nửa giả trả lời: “Bạn tốt của con, bố đừng hỏi nữa.”
“Được, bố không hỏi. Con yên tâm, hôn sự sẽ không thay đổi, đó là chuyện hôn nhân do mẹ con đặt ra không ai được phá hỏng.”
Cả người Ôn Noãn cảm thấy không thoải mái, ông ta kiên trì mối hôn nhân này không phải vì cô mà vì Hà Vân?
Cô không hiểu nổi Ôn Kiến Thiết, trong trí nhớ của nguyên chủ bố rất nghiêm túc khó gần, nhưng Ôn Noãn cảm thấy ông ta vẫn quan tâm nguyên chủ.
Nếu không cô thử một chút, tranh thủ ít lợi ích?
“Bố, ở nông thôn không có cái gì hết, con phải mang chút đồ đi.” Ôn Noãn thử hỏi.
“Ừ, bảo dì Liễu chuẩn bị.”
“Nhưng con đã hẹn với bạn, bọn con muốn đi mua mới.” Ôn Noãn nhỏ giọng phản bác.
“Cho con 300 đồng, thích mua gì thì mua.”
Ôn Noãn sửng sốt, hào phóng như vậy sao? Nếu cô muốn nhiều hơn một chút?
“Con nghe nói ăn không đủ no……” Ôn Noãn tìm đường chết đứng bên cạnh nói thử.
“Mỗi tháng bố sẽ gửi tiền cho con, 50 đồng có đủ không?”
“(⊙o⊙)… Cảm ơn bố!”
Ôn Noãn có chút rối loạn, đây là bố tồi? Đây không phải một ông bố tốt sao?
Nhìn gương mặt Ôn Noãn lộ ra nụ cười xán lạn, Ôn Kiến Thiết hơi hơi sửng sốt, dường như thấy Hà Vân khi xưa.
Người phụ nữ kia thật nhẫn tâm, có thể bỏ rơi con gái ruột.
Ông ta không tin bà ấy đã chết! Chỉ cần Ôn Noãn ở bên cạnh ông ta, bà ấy nhất định sẽ về!
Ở trong lòng ông ta Hà Vân mãi mãi là vợ ông ta, không ai có thể cướp đi.
Mười lăm năm, ông ta không để bụng tiếp tục chờ. Chờ đến khi Ôn Noãn kết hôn, chẳng lẽ bà ấy không về sao? Bà ấy có thể yên tâm sao?
……
Ngày hôm sau, Ôn Noãn tìm bạn học Từ Yến.
Từ Yến là bạn tốt nhất của cô, hai người là bạn thân cùng nhau lớn lên. Vì ở bên cô, Từ Yến cũng báo danh xuống nông thôn cùng cô.
Bởi vậy, Ôn Noãn hiểu rõ, đây là người bạn thực sự của mình.
Hai cô gái xuống xe buýt đi thẳng tới cửa hàng bách hóa, như hai chú chim sơn ca vui vẻ, bây giờ muốn mua tất cả đồ vật mang về.
Không ngờ, vừa tới cửa đã gặp Phùng Cẩn Ngôn, Bạch Như cũng đang đứng bên cạnh anh ta.
Ôn Noãn hơi sửng sốt, đúng là oan gia ngõ hẹp?