Chương 2: Xuyên sách, từ hôn (2)

Sức chiến đấu của Ôn Noãn cô không đủ, không có nghĩa sẽ dễ dàng để người ta bắt nạt.

“Dì Khâu, cháu biết dì ghét cháu, nhưng dì không cần bôi nhọ mẹ cháu như vậy, lương tâm dì không đau sao? Mẹ cháu qua đời thế nào, chẳng lẽ dì không biết sao?”

Ôn Noãn vừa nói, giọng nói của Khâu Hồng Anh đột nhiên ngừng lại.

Chết như thế nào? Vì cứu chồng của bà ta mà chết!

Cũng bởi vậy, đời này Phùng Quang Tông cũng không quên được người phụ nữ kia.

Tiện nhân! Đã chết rồi cũng không an phận!

“Được, bây giờ tôi lấy cái mạng này đền cho cô!”

Khâu Hồng Anh nói xong chạy về phía cửa sổ, mắt thấy đã sắp nhảy xuống.

Nhà Ôn Noãn ở tòa nhà ba tầng, ở cái niên đại này dường như có hơi khác lạ. Đây là nhà của hồi môn của mẹ cô.

Mắt thấy Khâu Hồng Anh muốn nhảy lầu, Phùng Cẩn Ngôn luống cuống.

Anh ta ôm chặt mẹ mình, tức giận gào rống với Ôn Noãn.

“Lúc này cô đã vừa lòng chưa!”

Ôn Noãn:…… Tôi vừa lòng cái ông nội anh!

Sợ là đầu óc của nam chính này có bệnh rồi!

Mẹ anh muốn nhảy lầu, tôi vừa lòng cái gì?

Chỉ số thông minh như vậy? Còn là nam chính! Cái thứ gì vậy!

“Không, tôi không hài lòng.”

Giọng nói của Ôn Noãn nhẹ nhàng yếu ớt, nhưng lời nói như xuyên qua tim người ta.

Cô nói vậy khiến Phùng Cẩn Ngôn vô cùng khó hiểu.

Không, đây không phải Ôn Noãn.

Trước kia cô không phản bác lại lời anh ta nói, mặc kệ anh ta nói gì cô đều nghe theo.

Hơn nữa, mặc dù anh ta tức giận với cô, cô vẫn cười tủm tỉm nhìn anh ta.

“Ôn Noãn! Rốt cuộc cô muốn chơi kiểu gì? Cô đừng tưởng làm như vậy, tôi sẽ thích cô.”

Ôn Noãn nhanh chóng lắc đầu, cái tình yêu này cô không có phúc hưởng, cô mạng mỏng, phải giữ mạng.

Muốn bảo vệ mạng sống, phải rời xa nam chính, lời này cô sẽ khắc ghi vào trong đầu mình.

“Dì Khâu, dì muốn từ hôn đúng không?”

Ôn Noãn nhẹ giọng hỏi, khiến Khâu Hồng Anh đang tức giận nhanh chóng bình tĩnh.

Bà ta nhìn Ôn Noãn, không biết con nhóc này muốn làm gì.

“Dì Khâu, muốn từ hôn thật ra rất đơn giản.”

“Cô có ý tứ gì?”

“5000 đồng, xem như phí bồi thường tinh thần.” Ôn Noãn nói xong, Khâu Hồng Anh đột nhiên mở to hai mắt nhìn.

“Sao cô không đi cướp đi! Cô có biết 5000 đồng là bao nhiêu tiền không!”

“Biết ạ, chắc là khoảng ba năm tiền lương của chú Phùng.”

Bố của nam chính Phùng Quang Tông, hiện tại là phó cục, tiền lương một tháng và tiền trợ cấp tổng cộng hơn một trăm hai mươi đồng, một năm là 1500 đồng.

Tính như vậy, đại khái bằng ba năm tiền lương.

Phùng Cẩn Ngôn không thể tin được nhìn Ôn Noãn, cô thật sự muốn từ hôn? Vì sao?

Không phải trước đây có chết cũng không muốn buông tay sao?

“Chết tâm đi! Tôi sẽ không đưa tiền cho cô, một mao cũng không cho.”

“Dì Khâu tới náo loạn, chắc là chú Phùng không biết đâu nhỉ?”

Ôn Noãn cười tủm tỉm nhìn bà ta, giọng nói vẫn nhẹ nhàng, nhưng lại giống như con dao nhỏ.

“Ôn Noãn, cô dám cáo trạng!”

“Không, tôi sẽ không cáo trạng. Tôi muốn nói, nếu tôi đi tìm chú Phùng từ hôn, chắc chắn chú ấy sẽ không chỉ cho tôi từng ấy tiền.

Dù sao, không có mẹ tôi, chú Phùng đã chết rồi.”

Lời nói của Ôn Noãn khiến Khâu Hồng Anh lập tức chán nản.

Tiểu tiện nhân này nói không sai, nếu Ôn Noãn quyết định từ hôn, chồng bà ta chắc chắn sẽ cho nhiều hơn.

Không chỉ như thế, vì đền bù mà trả cái giá rất lớn.

“Được, tôi đồng ý với cô.” Phùng Cẩn Ngôn trả lời.

Anh ta nhìn Ôn Noãn, từ hôn cũng tốt. Ít nhất mẹ anh ta sẽ an tâm, mà anh ta cũng có thể danh chính ngôn thuận làm bạn bên cạnh Bạch Như.

Khâu Hồng Anh cũng cúi thấp đầu xuống, tuy không cam lòng, nhưng cũng không còn biện pháp nào khác, Ôn Noãn đã nắm chặt bọn họ.

“Không được, tôi không đồng ý!”

Một người phụ nữ đột nhiên xông vào, Ôn Noãn nhìn người trước mắt, đúng là mẹ kế của cô Liễu Khê.

Xem đủ náo nhiệt rồi? Cuối cùng cũng đi ra?

Đáng tiếc, chậm rồi.