Chương 49: Bất Ổn

Tuy Kiều Nhiễm Nhiễm cảm thấy dù cô có dậy sớm chuẩn bị nửa ngày thì cũng không thể làm ra món gì đủ ngon để được người ta khen ngợi chân thành, nhưng cô cũng không thể cứ nằm yên đợi thua cuộc.

Nhỡ đâu có người thực sự có vị giác khác thường thì sao?

Có thể nói, hệ thống này đã thực sự tóm được trúng gót chân Asin của cô.

Vì nhan sắc, bắt cô liều mạng cô cũng chịu.

Ngồi dậy, tự lên tinh thần cho bản thân, Kiều Nhiễm Nhiễm lần mò ra cửa.

Nhìn ra ngoài sân, cô trầm mặc.

Khoảng sân ngoài ấy đen ngòm, ngẩng đầu nhìn trời cũng chỉ có thể thấy le lói vài ánh sao hiu hắt.

Thống Tử nó thiếu niềm tin ở cô đến cỡ nào nhỉ?

Này gọi là sớm nửa tiếng sao?

Kiều Nhiễm Nhiễm cảm thấy chí ít cũng phải sớm hai tiếng.

Nhưng dù thầm oán liên tục, việc thì vẫn phải làm thôi.

Kiều Nhiễm Nhiễm vào bếp, mở cửa chạn thức ăn, bên trong rỗng tuếch, chỉ có một đĩa dưa muối.



Cô cảm thấy toàn thân bất ổn.

Người ta thường nói, không bột đố gột nên hồ.

Chưa nói tay nghề cô thế nào, chỉ nói nguyên liệu nấu ăn không có cái gì ra hồn, bảo cô phải làm ra bữa sáng ngon miệng có khác gì cố tình chơi xấu cô?

Má!

Đột nhiên, Kiều Nhiễm Nhiễm liếc thấy trong giỏ rau đặt ở góc tường có một mớ rau dại.

Thứ này… dùng làm bữa sáng?

Kiều Nhiễm Nhiễm cắn răng, nói với hệ thống: “Chí ít cũng nên cho tôi cái thực đơn chứ?”

Không ngoài dự đoán, hệ thống lại giả chết.

Kiều Nhiễm Nhiễm trợn trắng mắt, cô biết, giờ chỉ có thể tự lực cánh sinh.

Cô vắt óc hồi tưởng những người khác đã chế biến rau dại thế nào.

Chậc, thì cũng chỉ nấu canh hoặc xào lên, hoặc là băm ra trộn với ngô khoai, chưng chín.



Hương vị ra sao ấy hả…

Không nên tưởng tượng ra, bởi vì chỉ cần nghĩ đến là khắp miệng sẽ cảm nhận được một thứ hương vị rất kì quái, không phải đắng chát thì cũng là chua sít răng.

Sau một hồi ngẫm nghĩ không có kết quả, Kiều Nhiễm Nhiễm quyết định làm bừa, rồi lừa một người khen cô một câu là được.

Lừa người ta khen mình không tính là lừa đảo đúng không?

Nhớ tới các kiểu khen vuốt đuôi, khen nịnh, khen tính tiền hết sức đa dạng phong phú của thời sau, Kiều Nhiễm Nhiễm không dám chắc lắm.

Hẳn… cũng được nhỉ?

Dựa vào ký ức, Kiều Nhiễm Nhiễm lập bập nhặt rau rửa rau.

Nhưng tới lúc nhóm lửa, cô mới đần mặt ra, kĩ năng này không đơn giản đâu.

Cô nhặt ít củi mảnh và lá khô, đánh diêm, ngọn lửa lập lòe sáng lên trong bóng đêm, châm lên lá khô, lá khô cháy rồi, có vẻ thực thuận lợi.

Kiều Nhiễm Nhiễm tự hào khen mình một câu, nhưng khi bỏ lá khô vào lòng bếp, lửa lại vụt tắt.

Kiều Nhiễm Nhiễm ngơ ra một giây, sau đó lại lặp lại.

Nhưng kết quả vẫn như cũ, lá cây đang cháy, song cứ thả vào lòng bếp là tắt.