Chương 29: Hoàn Toàn Tuyệt Vọng

Cô đi bộ mấy phút mới tìm được tảng đá lớn để giặt quần áo.

Lại thấy một vài người đang ngồi xổm ở đó giặt quần áo.

“Kiều Nhiễm Nhiễm, ở đây này.” Có người kêu gọi cô.

Nghe thấy có người gọi mình, Kiều Nhiễm Nhiễm đáp lại, nhìn kỹ hơn thì ra là Từ Diệp Cầm, là nữ thanh niên trí thức ở ký túc xá.

Hôm nay sau một hồi khóc lóc và một bài nói cảm động, cô đã thành công trong việc làm thay đổi thái độ của người ở khu thanh niên trí thức với mình.Ban đầu Từ Diệp Cầm cũng có suy nghĩ giống Đàm Tuyết Kiều, cảm thấy cô lại định làm bộ làm tịch đi lừa gạt người khác.

Nhưng sau này nhìn thấy sự chân thành và thật thà của cô, cô ta lại cảm thấy vẫn có thể cho đồng chí này một cơ hội sửa đổi.

Vì vậy, thấy cô đến đây, cô ta cũng nhiệt tình mời gọi, tiếp đón cô.

Đây là thiện ý thứ hai mà Kiều Nhiễm Nhiễm cảm nhận được, trong lòng cô vừa cảm động, trên mặt hiện lên một nụ cười rạng rỡ.

Các nam thanh niên trí thức ở bên cạnh nhìn thấy nụ cười ấy mà ngơ ngẩn.

Trước kia ai cũng nói Kiều Nhiễm Nhiễm xinh đẹp, nhưng họ không cảm thấy đẹp chỗ nào hết.

Bởi vì khuôn mặt của cô lúc nào cũng u ám, đã làm lu mờ cho vẻ đẹp của cô đi một nửa.

Hơn nữa, tính cách của cô cũng không dễ gần.

Mọi người thậm chí còn không để ý xem cô có thật sự đẹp hay không, họ chỉ nghĩ rằng đồng chí nữ này thực sự rất đáng ghét.



Bây giờ trên mặt cô không còn chút sương mù nào, giống như một viên ngọc đã rửa sạch bụi bẩn, tỏa ra ánh sáng rực rỡ.

Trong đầu mọi người chỉ có một suy nghĩ đó là: Kiều Nhiễm Nhiễm thật xinh đẹp!

Lúc Kiều Nhiễm Nhiễm và những người khác trở lại khu nhà thanh niên trí thức thì trời đã tối.

Chỗ này không có giá treo quần áo nên quần áo được trải thẳng trên sào phơi ngoài sân.

Sau khi vất vả làm xong hết những việc này, bầu trời đã hoàn toàn tối đen.

Trải qua cả một ngày đầy kí©h thí©ɧ, lúc này Kiều Nhiễm Nhiễm đã cảm thấy kiệt sức.

Kiều Nhiễm Nhiễm gắng gượng tắm rửa xong xuôi, rồi lê những bước chân vô cùng mệt mỏi đi về phía ký túc xá.

Lúc này trời đã tối thui, thời này cái gì cũng thiếu thốn, người khác cũng không thể đốt đèn dầu đợi cô được.

Thế nên Kiều Nhiễm Nhiễm cứ vậy mò mẫm trong bóng tối đi về ký túc xá.

Cô chưa bao giờ đi đường trong đêm tối kiểu này, dọc đường vấp ngã, suýt té mấy lần.

Cuối cùng, sau khi vất vả lần mò về tới giường của mình, Kiều Nhiễm Nhiễm cảm thấy hoàn toàn tuyệt vọng, không còn gì lưu luyến nữa.

Cô thậm chí còn tự hỏi liệu việc sống sót trong ngày tận thế có tốt hơn bây giờ chút nào không?