Chương 7.

Bữa tối ở Hạ gia hôm nay vô cùng đặc sắc, bàn ăn thượng đầy đủ món ăn ngon ngọt. Ba vị tổ tông họ Hạ quây quần, hạnh phúc bên nhau ăn cơm. Hạ tiểu thư ân cần săn sóc, gắp đồ ăn cho đại thiếu gia và nhị thiếu gia . Đại thiếu gia tươi cười nhìn em gái, nhị thiếu gia tâm tình cực tốt mà ăn đồ em gái đưa.

Ít nhất vào mắt Đoạn quản gia, là hình ảnh như vậy. Ông cũng không quên chụp mấy chục tấm ảnh, chọn góc cực kì đẹp gửi cho vợ chồng Hạ gia, đang ra sức chơi bên nước ngoài.

Hạ phu nhân nhìn thấy tin nhắn nội dung, kinh hỉ không thôi chạy lại cho chồng xem. Hai người vì thế quyết định đi du lịch lâu hơn dự định...

Phó gia trong nhà cực kì an tĩnh, mặc dù mới có 6h rưỡi, trời đã tối dần, vậy mà đèn điện phòng khách cũng không bật, trông giống như căn nhà hoang bị bỏ.

Phó Minh ngồi lì trên giường nghịch laptop trong phòng, điện thoại bỗng dưng rung lên dịch chuyển. Hắn vừa liếc mắt nhìn qua, là mẫu thân gọi đến.

Ấn nút trả lời đặt điện thoại bên tai.

Phó phu nhân âm thanh ôn nhu, vang lên truyền qua đầu dây bên kia .

" Tiểu Minh a, ta biết ta chỉ sinh ra ngươi một đứa con, làm ngươi rất cô đơn, từ nhỏ đến lớn đều một mình lẻ bóng mà chơi. Kì thật ta biết ngươi muốn có một đứa em..."

Phó thiếu gia rất muốn nói mẹ hắn là, hắn thực sự không cần. Tuổi thơ có Hạ Tiểu Hoa một khối, hắn thật sự rất mệt.

Nhưng phó phu nhân không hiểu phong tình, vẫn tiếp tục nói mục đích chủ yếu của mình.

" Hạ gia bên kia có ba đứa nhỏ, tuổi liền xấp xỉ ngươi. Ở với nhau vô cùng hoà thuận, mà bên gia chỉ có mình ngươi lẻ bóng một mình..."

Thân? Chỗ quái nào?

Hạ Thần từ nhỏ đến lớn đều là khuôn mặt lạnh lùng, ở cạnh em trai hay em gái hắn còn chẳng thèm bắt chuyện. Hạ Thuật? Nói chuyện cùng hắn, chính hắn còn ngại người ta miệng nước bọt bẩn bay vào mặt rồi.

Còn Hạ Tiểu Hoa? Nàng cmn từ nhỏ đều dính lấy hắn, Phó Minh còn chưa thấy nàng nhắc tới hai vị anh trai trước mặt hắn quá!

" Tiểu Minh, ta bây giờ tuổi đại, muốn sinh cho ngươi một đứa em cũng thể..."

Cảm ơn mẹ, ta thật sự không cần.

" Nên ta đã cùng Hạ phu nhân thương lượng hảo, quyết định cho ngươi tới Hạ gia ở cùng bọn họ. Hoá thành một khối giải sầu, ngươi dù sao thời gian này cũng đang rảnh rỗi nha, liền qua đó bồi Tiểu Hoa chơi đi. Nàng vừa mới về nước ngươi biết không? Ngươi a..."

Phó Minh, nhanh tay nhanh trí cắt đứt điện thoại. Khuôn mặt nhu hoà bảo trì nụ cười như cũ, bộ dáng chưa có chuyện gì xảy ra đưa tay về phía bàn phím tiếp tục đánh máy.

Bên phía Hạ gia, bữa ăn tối quái dị qua đi. Nàng nhanh chân chạy về phòng đóng chặt cửa, như sợ anh cả và anh hai bắt gắp thức ăn cả đêm.

Nàng mệt mỏi, lê bước chân vào phòng tắm.

Trước gương hiện ra thân hình mảnh khảnh có chút gầy, nhưng hai con thỏ trước ngực lại có thịt nhìn vô cùng đáng yêu.

Nàng trố mắt nhìn trước gương.

Tay nhỏ đưa lên vuốt ve xương quai xanh suy ngẫm, như thế nào chỗ này lại bị đỏ thành như vậy. Những dấu vết doạ người, nàng như nào bị muỗi cắn? Vì sao không thấy ngứa?

Chạm vào hơi buốt buốt..., rõ ràng không phải muỗi cắn nha.

Nàng tắm xong ước chừng có 30" sau, dùng khăn tắm lau qua thân mình mới phát hiện không mang theo quần áo vào trong. Nhưng nghĩ đây là phòng mình, cũng yên tâm cơ thể trần trịu ra ngoài lấy đồ.

Vừa mở cửa liền đơ cả người.

Nàng trợn tròn mắt, nhìn nam nhân đang ngồi trên giường mình, mà ánh mắt nam nhân nhìn chằm chằm vào cơ thể non nã trắng như sứ trước mặt. Giống như hắn chớp mắt một cái, cơ thể nàng liền biến mất.

Nàng vụng về tay chân chạy về phòng tắm, tay nhỏ nhanh chóng đóng kĩ cửa, mặt nhỏ dần đỏ lên như trái cà chua, thở hổn hển che mặt.

Vì sao anh cả lai không tiếng động, vào phòng nàng a.

Lúc trước ba mẹ dặn nàng rõ ràng , không thể để ai nhìn thấy cơ thể nàng ngoài trượng phu, nếu không sẽ rất xấu hổ.

N... Nàng biết ý tứ, của họ rồi. Cực kì, cực kì xấu hổ luôn nha.

Nam nhân tiếng bước chân ngày càng gần, tâm nàng cũng càng rối bời hơn, đầu nhỏ chôn vùi xuống đầu gối, rất không muốn gặp người.

" Quen đem theo quần áo sao? Muốn anh cả lấy giúp không?"

Hạ Thần giọng nói không rõ ý tứ, nhưng âm thanh dụ hống trẻ con kia làm nàng khó kiềm chế. Đầu nhỏ từ từ nhô ra nhìn về phía bonhs đen sau cửa kính, triều hắn gật gật mấy cái mới xấu hổ nhận ra hắn không nhìn thấy. Xấu hổ, phát ra âm thanh.

" Anh lấy hộ em đi, cảm ơn anh cả"

Hắn đứng trước tủ quần áo đầy đủ kiểu dáng, cực kì xấu tính mà chọn cái mỏng nhất, ngắn nhất, áo dây màu trắng cực kì câu nhân.

Nàng tâm hoảng thò tay tiếp nhận, mặc lên vẫn không chú ý kiểu dáng bộ váy.

Nàng quyết định chuyện xấu hổ khi nãy chưa xảy ra quá, lê chân đến trước giường hỏi anh trai chân đang ngồi vắt chéo.

" Anh cả, có chuyện gì sao?."

Hắn nhìn vành tai đỏ ửng của nàng, không có trả lời mà vươn tay lên vuốt ve nó, chơi đùa vô cùng thích thú. Trong tay là cảm xúc mềm mại, không biết khi cắn xuống là loại tư vị gì.

Nàng đứng trước mặt hắn, mà hắn ngồi trên giường ngước đầu lên nhìn nàng. Từ chỗ này góc độ nhìn anh cả, nàng thays sâu trong đôi mắt hắn đầy bá đạo cùng cuốn hút.

" Anh cả là đến để thị tẩm em đây "

" Em không có phạt anh cả!"

Hắn phì cười, đúng là ngốc cô nương.

" Anh cả thấy hôm nay ngươi ngoan ngoãn đãi ở nhà, liền đặc biệt đến đây thị tẩm để thưởng cho ngươi nha. Hiểu sao?"

...

Phạt cũng là thị tẩm, phạt cũng là thị tẩm. Không biết ý tưởng từ đâu ra mà nàng lại cảm thấy rằng hắn là muốn ngủ cùng nàng mà lấy cớ!.

" Kì thật không cần như vậy..."

"Ngươi chê anh cả dáng ngủ không đẹp sao? "

Nàng nghĩ bộ dáng của hắn hôm qua, ngoan ngoãn thành thật mà trả lời không phải.

"Vậy thì đi ngủ thôi"

Hắn vừa nói xong, liền kéo nàng ngã xuống giường, vô tình hay cố ý làm hai khối mềm mại kia ép vào người mình. Trong đầu không cấm bổ ra hình ảnh

lúc nãy.

Cơ thể thiếu nữ mịn màng trắng nõn trơn trượt, mấy cái tiểu dâu tây mờ nhạt trên xương quai xanh vô cùng bắt mắt. Hạ thể chỗ trơn bóng đáng yêu, một tia lông tóc cũng không có. Hai núʍ ѵú nhỏ màu hồng phấn cực kì câu nhân, ngắm nhìn thôi cũng đủ làm hắn có phản ứng.

Hắn không nhịn được ôm em gái càng khẩn, chuẩn xác tìm môi nàng rồi hôn lên.

Một nụ hôn không hề ôn nhu.

Bàn tay to hữu lực đưa lên đặt sau gáy nàng, bá đạo mà cường thế. Một phân cũng không muốn, thua thiệt bản thân mình.

Nàng bị cắn môi đau, ư a kêu lên cũng chẳng làm nam nhân dừng lại hành động. Ngược lại ra sức càn rỡ đưa lưỡi qua đi.

Hắn bất quá mấy hôm trước mất nụ hôn đầu, đối tượng còn chính là em gái của mình nhưng hắn lại có thiên phú dị bẩm giống như. Không thầy dậy cũng sẽ hiểu, theo bản năng mà công tiến chinh phục nàng.

Hắn liếʍ láp nàng cánh môi căng mọng ngọt ngào, quét qua mọi ngóc ngách trong khoang miệng. Đảo qua chỗ nào đó chỗ đó như bị lửa thiêu nóng rực, như ánh mắt của hắn lúc này.

Hắn cái lưỡi linh hoạt trêu đùa lưỡi nàng, cảm xúc nhột khó khống chế khiến nàng thân hình hơi run rẩy. Cả hơi thở nàng toàn mà mùi của hắn.

Nam nhân bàn tay đặt trước một bên ngực của nàng, cực kì vụng về mà xoa nắn, giống như đùa giỡn nàng, cũng giống như đang phát tiết.

Khắp căn phòng chỉ còn chóp chép thanh âm tiếng nước bọt đan xen.

Cuối cùng, hắn không có tiến bước cuối cùng.

Nam nhân buông tha cánh môi bị cắn đến sưng của nàng, đầu đen chôn ở khe ngực nàng ngửi ngửi. Tay đặt sau lưng nàng ôm càng khẩn, vỗ vỗ mấy cái như trấn an nàng hay trấn an bản thân cũng không hay.

"Ngủ đi"

"Anh cả lần sau không cần như vậy được không...môi rất đau nha"

Nam nhân ôn nhu với nàng, lại như có chút cảnh cáo.

"Còn dám nói, ta liền nuốt ngươi vào bụng"

Nói xong còn chụp mông nàng đánh một cái.

Nàng"..."

Không cho thì không cho? Vỗ mông nàng làm cái gì! Nhỡ sưng lên thì sao?!.