Chương 4: Ngày hôm qua , Nàng nói...

Nàng nói nàng mất trí nhớ, nàng lại mất trí nhớ... Là thực tế quá tàn nhẫn hay là chờ đợi quá trường cửu*...

(*) : Lâu dài

( Suy nghĩ của hoàng hậu lúc này , nhớ lại Bưng phi khi xưa )



Nàng nói , nếu như cảm thấy Lục hoàng tử cùng nàng mà nói là uy hϊếp, như vậy nàng có thể đem Lục hoàng tử cho ta . Vì vậy nàng thật liền tránh không gặp. Đi qua cửa cung mà không vào, kia nàng nói đúng... Đó là ta cùng nàng đều là mục đích trong cuộc sống.

Nàng nói, vừa vào cửa cung sâu tựa như biển, huống chi đế vương tương tương như nhà. Nàng nói, trong thâm cung , sinh mạng như thế nào dài đằng đẵng, kết người bạn đi, đàn ông không nhờ vả được... Khi đó ta rõ ràng đang thất sủng...

Nàng nói : "nếu như chúng ta hai cá chỉ có thể sống một người , ta hy vọng là ngươi." Ta cho đó bất quá là nàng đùa giỡn, nhưng là, ngày đó hoàng hậu ban thưởng rượu độc, nàng đoạt ly rượu trong tay hoàng hậu, sau đó uống một hơi cạn sạch, ta cho tới bây giờ không biết nàng biết uống rượu . Nàng nói với hoàng hậu, ngươi không xứng là sau... Ta thật sợ ngây người, hoảng loạn, trơ mắt thấy nàng rót* ở trong ngực , giống nhau những ngày qua ôn nhu khẽ mỉm cười, thở hồng hộc, giống như là bị cái gì bóp cổ họng, cho tới bây giờ đều là lạnh nhạt nàng cũng đổi sắc mặt, nhưng là nàng vẫn khẽ mỉm cười, tựa như dùng hết tất cả khí lực nhẹ nhàng đối với ta nói : "nếu như chúng ta hai cá chỉ có thể sống một người , ta hy vọng là ngươi."

(*) : đây là lúc Bưng phi uống rượu độc

Hoàng hậu nổi giận, hoàng hậu cười, hoàng hậu run rẩy sờ môi của nàng nói : "ngươi tình nguyện cùng nàng chết, cũng không muốn cùng ta sống sao ?" Hoàng hậu thất thố, nàng dùng sức lây người nàng, nhưng là nàng không có tỉnh lại... Hoàng hậu một mực hô nàng tên, nhưng người trước mắt không tỉnh... Sau đó hoàng thượng tới, đem hoàng hậu vào lãnh cung.

Một tháng này, thời gian trở nên rất dài đằng đẵng, nàng nằm một tháng, hôn mê một tháng, hoàng hậu vào lãnh cung, ta trở thành tân hoàng hậu. Những ngày qua, ta biết cái gì gọi là một ngày không thấy như cách ba thu. Bây giờ nàng tỉnh, nhưng đối với ta mà nói, nàng có thể mất trí nhớ ? Đây là ý gì ? Chuyện cũ quá mức phiền lòng sao ? Hay là đã mệt mỏi... Chờ đợi quá lâu... Ta biết nàng tâm ý đích, ta một mực biết. Chẳng qua là ta vẫn còn nghi hoặc, như vậy ôn tình ở nơi này trong hậu cung, có ý nghĩa gì? Theo như lời nàng nói, sinh mạng như thế nào dài đằng đẵng . Chẳng qua là tìm chút kí©h thí©ɧ cùng ấm áp sao? Ta vẫn là không hiểu, rốt cuộc đây coi là cái gì, ta chỉ muốn bình bình đạm đạm cả đời, hèn hạ vô vi chết đi.

Ta không phải không biết, chẳng qua là ở nơi này sâu sâu đậm thâm cung trong như vậy vô vọng tình hữu ngày mai sao? Nếu không có ngày mai cần gì phải bắt đầu chứ ? Không có bắt đầu cũng chưa có kết thúc một ngày đi. Có lẽ ta là sợ nàng lấy được, liền không để ở trong lòng nữa.

Ta sai rồi, ta biết. Ta làm sao có thể đem những nam nhân kia cùng nàng như nhau chứ ? Chẳng qua là ta sợ, ta sợ yêu nàng sẽ đả thương ta, sẽ để cho ta thật đẹp lệ quá rêu rao, sau đó liên lụy nàng.

Hơn nữa giữa chúng ta vĩnh viễn cách một người, ta sẽ hoảng hốt ta sẽ nghi ngờ, rốt cuộc nhu tình trong mắt nàng là cho ai nhìn. Ta cố gắng thuyết phục mình rằng trong mắt nàng nhìn là ta, là ta, vẫn là ta... Nhưng mà, có lẽ đó bất quá là ta một người ảo tưởng cao đi, ở nửa đêm cuối hát cho ai nghe, lại có ai sẽ đi lắng nghe. Có lẽ ban đầu ta liền biết rõ, ta đều hiểu rõ, cho dù là người là kia vật thay thế thì thế nào, ta đã quên mất tại sao phải đi tới nơi thâm cung này. Thời gian lâu dài xa đến đã để cho hết thảy cũng tiêu diệt, nhưng khi ta nghe được giọng nói vừa ấm áp vừa nhu tình lúc đó, vẫn khoan tim thấu xương, ta đột nhiên không biết ta là vì ai mà phiền muộn như vậy?

Nàng sẽ không biết ta tại sao như vậy thích Lục hoàng tử, nàng sẽ không biết chỉ là bởi vì hắn là con trai của nàng. Nhìn hắn giống như thấy được nàng. Nàng đã có một trai một gái, phân một cá cho ta có gì không thể chứ ? Hoặc là nói, do ta tới thay nàng bảo vệ hắn, giảm bớt địch nhân của nàng. Nàng sẽ không biết, chỉ là bởi vì hắn là con trai của nàng.

Sinh mạng bởi vì có nàng như thế nào dài đằng đẵng chứ ? Ta còn ngờ cả đời này không có thật sớm gặp nàng đâu. Hoàng thượng đã có ba tháng không có bước vào tẩm cung của ta , ta muốn giá ba tháng ta biết cái gì gọi là vân đạm phong khinh, cái gì gọi là sủng nhục bất kinh*. Ta mỗi ngày đều rất vui vẻ, chỉ vì nàng đến. Cười nàng luôn là như vậy tìm lý do. Cái gì muốn Lục hoàng tử , muốn hắn nhưng không thấy hắn, thật là dễ dàng phơi bày đích lời nói dối nha. Ta suy nghĩ nhiều nói cho nàng, tới nơi này không cần lý do, nhưng là ta thích nàng vụng về giải thích.

(*) : Nhẫn nhục không động

Còn nhớ hôm đó hoàng thượng khán nàng bức họa xuất thần, là nàng đưa cho ta bức tự họa, còn nói gì có thể dùng để thấy vật nhớ người, a , nàng có lúc vẫn là rất nghịch ngợm. Vì vậy ta có chút không yên lòng hỏi Hoàng thượng: "Hoàng thượng, ngài thích người trong bức họa sao?" Thật lâu không trả lời, có chút bận tâm mình lắm mồm, ở trước mặt hắn, ta không thể không dè đặt. Ngày hôm đó, là bị nàng đầu độc đi. Nhìn nữa Hoàng thượng đầy mắt nhu tình đầy mắt cưng chìu đầy mắt thống khổ, lại là tới nay chưa thấy qua dáng vẻ, một khắc kia ta tựa hồ biết cái gì. Hoàng thượng tới nơi này của ta , là để đến xem Lục hoàng tử, có lẽ cũng chỉ là vì thấy vật nhớ người! ! !

Hoàng thượng nói: "Không, ta yêu nàng. Bắc phương có giai nhân, tuyệt thế mà độc lập. Một cố nghiêng người thành, nữa cố nghiêng người nước. Ninh không biết khuynh thành cùng khuynh quốc, giai nhân khó đi nữa phải." Lưu luyến vuốt ve bức họa, sau đó cũng không quay đầu lại rời đi, từ đây cũng không có bước vào tẩm cung của ta, cho đến khi hoàng hậu ban thưởng độc tửu ngày đó.

Ngày hôm đó ta là ghen tị, ta ghen tị Hoàng thượng, có thể danh chánh ngôn thuận muốn nàng, bảo vệ nàng, nói yêu nàng, ôm lấy nàng, vì nàng chữa thương , vì nàng tìm y. Mà ta ư ? Nàng là hắn danh chánh ngôn thuận thê. Mà ta chỉ có thể xa xa nhìn nàng một cái, đến gần còn có người ngăn trở... Ta là thật ghen tị với hắn , đúng, ta ghen tị với vị phu quân của ta. Ta ghen tị hắn cùng nàng có thể sanh con dưỡng cái, cả đời vây khốn nàng.

Ta không biết biết giữa hắn và nàng rốt cuộc chuyện gì xảy ra, chẳng qua là còn nhớ câu kia cam kết, khi hết thảy hóa thành không lời sau cùng: Nếu như chúng ta hai cá chỉ có thể sống một người , ta hy vọng là ngươi. Đây là ta nghe qua êm tai nhất cũng là lời tỏ tình .

(tiếp chương 3)

Ta muốn ta rốt cuộc suy nghĩ minh bạch cái gì, mà nàng cũng cuối cùng tỉnh lại, ta cũng làm xong phi nga chuẩn bị dập lửa , nhưng là sau khi tỉnh lại nàng lại đối với ta nói, nàng có thể mất trí nhớ?

Đột nhiên không hiểu cái gì kêu mất trí nhớ? Mất đi trí nhớ sao? Quên giữa chúng ta phát sinh tất cả sao? Ta thật giống như không thể đón nhận.

Được rồi, nếu như quên mất có thể cho ngươi bình an, sau này liền do ta tới bảo vệ ngươi.

Nhìn nàng tựa hồ suy tư cực kỳ lâu, cuối cùng giống như là quyết định cái gì tựa như, hướng ta thật sâu nhìn một cái, tựa như bao hàm vô tận thâm ý, trong mắt nàng đồ ta là xem không hiểu rõ, nhưng ta biết hoàng hậu cùng Đoan Mộc Lâm là có cái gì, cho nên nàng sẽ không hại ta, cho nên bây giờ ta là an toàn.

"Hoàng hậu nương nương, ta có thể nói cho Hoàng thượng sao?" Có chút một thoại , hoa thoại hiềm nghi, không có biện pháp, người đẹp lão trứu mi, sẽ già nha.

"Không thể." Trong mắt viết đầy không cho phép nghi ngờ bốn chữ to.

"Hoàng hậu, ta muốn ngươi biết tên của ta, xin hỏi tôn danh của hoàng hậu là..." Ngay cả tên đều quên, sẽ không tức giận hắc.

Đợi rất lâu, nàng còn chưa mở miệng, tính toán một chút mà, ta có thể đi hỏi thăm tiểu Vân cũng được mà. Ta biết không biết nàng , làm cho nàng mất mác , làm nàng đau lòng, có thể không phải là quên sao? Chính tên ta cũng không nhớ nổi, ngài cũng đừng cau mày chớ than thở được không, ta không học Lâm Đại Ngọc...

Rốt cuộc, bách chuyển thiên hồi, nàng nói: "An lịch." An lợi? An lợi? Còn hoàn mỹ đâu, giá tên kêu thật là đủ hiện đại, chẳng lẽ cha nàng cũng là xuyên tới.

"Ngươi có thể kêu ta là Thanh." Thanh, được rồi nghe so với an lợi thoải mái hơn.

" Ừ, Thanh, ta đói..." Nói xong liền hướng nàng nháy mắt một cái, một bộ không nhà để về như hình dángchó nhỏ đáng thương... Ha ha, hoàng hậu cơm nước khẳng định so với ta cái này tiểu Phi tử đích cơm nước được rồi, thật bội phục mình, đến cổ đại, còn có thể suy nghĩ ăn cơm chùa. Nói sau tú sắc khả xan, ta còn có thể ăn nhiều một chút. (lạy chị :) :) )

Nàng buồn cười lại không nói gì lắc đầu một cái, sau đó không nói lời nào dắt tay ta , chỉ như vậy trước công chúng, không coi ai ra gì, rêu rao khắp thành phố hướng tẩm cung nàng mà đi .

Tay nàng thật lạnh, ở nơi này trong trẻo lạnh lùng, trong cung điện ta đột nhiên rất muốn thổi nhiệt giá đôi tay lạnh như băng này. Chỉ là muốn tiếp tục dắt, đi thẳng đi xuống. Sống ở hiện đại ta vẫn là ghét cùng thân thể người tiếp xúc đi, những thứ kia thói quen cùng dắt tay rõ xúc giác, lành lạnh, cầm trong bàn tay rất thoải mái rất thích ý... Rất giống bây giờ trong tay nắm.

Nhìn trong mắt nàng nhu tình, ta đột nhiên khó qua, ta sợ mình sẽ vùi lấp vào kia nhu tình trong đó. Biết rõ nàng là đang nhìn một người khác, nàng chẳng qua là đang tìm một cái bóng, có lẽ các nàng là chị em gái tốt, có lẽ các nàng là tương nhu dĩ mạt* với nhau, vô luận các nàng có như thế nào, hận yêu bất hòa đều là cùng ta không liên quan, bởi vì ta không muốn là một người thay thế. Từ rất xa đất nước chuyển kiếp mà ta đến, muốn sao tiêu thụ thứ không thuộc về ta chứ ? Không trách cổ nhân thường nói, khó khăn nhất chính là tiêu thụ mỹ nhân ân... Mà ta thật giống như có điểm như ăn mật biết cảm giác thế nào, ai, ai bảo ta đối với người đẹp là không có sức miễn dịch đích chứ ?

(*) : giúp đỡ lẫn nhau , nương tựa vào nhau

" Ừ, ta đói. Ăn cơm đi." Không thể không cắt đứt sự ôn nhu trong mắt nàng , ta sợ ta sẽ rơi vào, không chùn bước vùi lấp thứ nhu tình không thuộc về ta .

" Ừ, ăn từ từ thôi ." Một bộ không người cho ngươi cướp tính khí tốt.

"Ăn không chậm , tú sắc khả xan nha, ta bây giờ nhưng là thèm ăn thật nhiều."

"Ngươi lúc nào học miệng lưỡi trơn tru như vậy..." Là cáu giận, nếu như ta không có nhìn lầm, nàng đỏ mặt, cái này, cái này, hoàng hậu thật là tức cười, được rồi, ta không nhìn thấy ta không nhìn thấy...

"Ăn từ từ..." Nàng khăn tay nhẹ nhàng lau lên môi ta, ta lật đật né tránh, đây là tình huống gì?

"Làm gì..." Được rồi, được rồi, ta cảm thấy ta có chút tự mình đa tình, người ta hẳn sẽ không là sờ ngực ta đi.

Chỉ thấy nàng giống như là đổi ảo thuật tựa như nắm tay mạt bên trong gạo đổi cho ta nhìn, được rồi, được rồi, không phải một viên, là rất nhiều rất nhiều cá một viên, lúc này mất mặt ném đại phát nha. Ai nha nha, nơi nào có đậu hủ vậy thì ta đi đυ.ng.

Bất quá nhìn nàng cười trang điểm lộng lẫy, ta cảm thấy mất mặt cũng không có lấy trắng thay đen nha, ta đây là làm hiệu quả nhất, thuần túy làm hiệu quả.

Editor : cảm thấy tội Hoàng hậu quá TT^TT , xin lỗi các bạn vì dạo này mình bận bá nên không kịp up , mọi người thông cảm nha :) :) :) Lọt hố sâu vào mọi người ơi =w= ~

Lịch up : 2 , 4 , 6 , cn/ 1 chap nha mọi người >0<