Chương 17: Thương Hải Hồ Điệp (Hạ)

Nàng cho nha hoàn của ta đổi tên là Bích Vân, nàng nói bởi vì nàng là bầu trời công chúa, vì vậy nha hoàn của ta liền kêu Bích Nhi, như vậy lúc ta nhìn thấy Bích Nhi sẽ nhớ tới nàng. Nàng nói ta giống như ngày đó ở bên cạnh đám mây, thuần khiết tốt đẹp như vậy, nàng nói, nhìn đám mây cách mình thật là gần thật là gần, thế nhưng ta không biết có xa lắm không nữa, vì sao bản thân cuối cùng là bắt không được a? Ta không biết nàng nói đám mây có còn đúng là ta không?

Cứ như vậy, thời gian xuân đi thu đến, đã tám năm qua đi. Ta đã mười tám rồi, mà tiểu hài tử mới vừa vặn mười hai tuổi. Mới vừa vặn mười hai tuổi nàng vì sao phải thay ta uống rượu độc. Ta sớm biết sau khi lớn lên ta sẽ vào cung đấy, chỉ là không có nghĩ đến ngày tương đối, đúng là rút cuộc khoảng cách với ngươi không xa nữa nha.

Nếu như không thể cùng ngươi cùng một chỗ, như vậy còn không bằng đã chết thì tốt hơn. Thế nhưng là thế nhưng là, ngươi vì sao thay ta uống rượu độc a, đó là rượu vong tình nha, uống rồi sẽ quên mất tất cả thế gian, ai oán tình cừu, kể cả mẹ của ngươi, ngươi một mực yêu mẫu thân nha.

Hết lần này tới lần khác ly rượu độc kia đối với nàng là độc chí mạng, một ngày lại một ngày không thấy tỉnh lại... Ta có cái gì tốt, đáng giá cho ngươi vì ta như thế?

Rốt cuộc nàng cũng tỉnh, ta lại không có đi nhìn nàng, chính là trốn ở nơi xa xa mà nàng nhìn không thấy, nhìn xem nàng cùng hài tử khác vui đùa ầm ĩ, thiên chân vô tà*, vô ưu vô lự. Có đôi khi ta cũng hoài nghi, đây hết thảy có phải hay không đều là do ta một mình tưởng tượng ra. Nguyên lai, một người ly khai một người khác sinh mệnh là có thể đơn giản như vậy.

(*)Thiên chân vô tà: ngây thơ như cún

Không để lại một tia dấu vết, ta đều nhanh muốn quên từng đã là cái kia ta là cái dạng gì nữa đây rồi. Đã từng cái kia cùng ta mặt trời chiều ngã về tây bao lâu về đích người đi nơi nào, đã từng cái kia cùng ta nâng chén mời trăng sáng người ở nơi nào, đã từng cái kia nhiều tiếng nhớ kỹ thụy tỷ tỷ người ở nơi nào? Ta quên mất, toàn bộ quên mất.

Mới mấy ngày mà thôi, ta nếm khắp nơi ngày xưa không sở hữu qua đủ loại tình cảm. Có lẽ cái này là đủ rồi, không cầu một mực có được, nhưng cầu từng có đi, bởi vì này hết thảy hết thảy đều muốn gặp nương theo lấy của ta vào cung mà nhất đao lưỡng đoạn.

Vì vậy, ta đã đi ra, với tư cách là con gái của thừa tướng đại hôn cùng Hoàng Thượng, làm hoàng hậu.

Nếu như ngày đó không có câu cám ơn kia của Trưởng công chúa, ta nghĩ ta sẽ cho là mình đang ở trong một giấc mộng. Một mình vĩnh viễn cũng không nguyện tỉnh. Quả nhiên, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường đi, thân là cha mẹ bọn hắn đều đã nhìn ra sao? Tiểu hài tử, sau này ta phải làm sao đây? Có lẽ ta có thể làm được chính là yên lặng đem ngươi để ở trong lòng.

Yêu một người có rất nhiều phương thức, ta có thể làm đúng là yên lặng đem ngươi để ở trong lòng, bởi vì nơi đó là ma quỷ vĩnh viễn đến địa phương mà không đến được.

Cái người danh xưng thiên tử nói với ta, ta từ phủ công chúa trông thấy ngươi vào cái ngày đó ta liền quyết định kiếp này không phải ngươi không cưới.

Ha ha, nguyên lai là lúc ở phủ công chúa nha, quả nhiên là đoạn thời gian kia là đoạn thời gian ta hạnh phúc nhất xinh đẹp nhất. Bất kỳ nữ tử nào nghe lời êm tai kia, đều sẽ cảm động a, đều cảm kích a. Đặc biệt là xuất từ miệng Đế Vương, nhưng mà, lòng ta bởi vì một ngày nào đó, giống như đã bị kinh sợ không hiện lên nổi một tia rung động rồi.

Nhìn nam tử trước mắt, hắn chính là phu quân của ta a. Ta lần lượt không khỏi ngây dại nha, quả nhiên mọi người trong hoàng gia thật là giống như nhau. Hắn đối với ta rất tốt, không phải là không có nghĩ tới thì cứ như vậy mà qua cả đời, thế nhưng là cả đời nha, người đã từng cùng ta hẹn nhau nắm tay đến bạc đầu thế nhưng bây giờ đang ở phương nào a?

Ta bắt đầu vì phu quân của ta nạp phi, nhiều loại nữ tử, thế nhưng là hoàn toàn không có bóng dáng của nàng, đúng nha, đã sáu năm không thấy nàng, lúc ta gặp lại cũng nhận không ra đi. Lúc nhớ lại, đã là nhiều năm a. Nàng có lẽ đã sớm quên ta đi. Hoặc là chưa bao giờ nhớ ta đi.

Phụ thân đem Thanh vào trong hoàng cung. Thanh a, đường muội của ta , sáu năm này, ngươi có phải hay không là cùng tiểu hài tử kia cùng nhau lớn lên a? Ngươi có phải hay không thay ta cùng nàng lớn lên? Ha ha, Thanh đã đến, tiểu hài tử chắc là rất thương tâm đi, người quật cường như nàng, có phải hay không sẽ bởi vì ly biệt mà rơi nước mắt đây?

Ta thế nhưng là chưa từng thấy tiểu hài tử khóc a! Tiểu hài tử năm nay cũng đã mười tám tuổi rồi nha, nhất định là trưởng thành đến khuynh quốc khuynh thành động lòng người rồi. Đáng tiếc là ta không thể thấy được, kỳ lạ là vì sao mấy năm này phủ Công chúa và Hoàng Cung qua lại rất xa. Ta đúng là một lần cũng không có gặp Trưởng công chúa a.

Lúc gặp lại Thanh, nàng quả nhiên đã trưởng thành mỹ nhân, cùng với ta đúng là có năm phần giống nhau. Lúc chưa phát giác ra được thật có chút ngây người a, sáu năm trước ta cũng là ở cái tuổi này, cùng Bích Nhi đi vào Hoàng Cung. Sáu năm qua đi, ta đã già đi rồi, quả thật là so ra kém hơn người trẻ tuổi nha. Ha ha, vậy cũng tốt, như vậy ta liền có thể yên lặng suy nghĩ bộ dáng của Tiểu hài tử xuất hiện trong mộng nha.

Không có nghe được các nàng đang nói cái gì, gần đây thường xuyên có cảm giác rất mệt a. Liền đuổi Thanh đi xuống dưới, tại thời điểm các nàng đi khỏi phòng ta, đột nhiên hiện lên một vòng thân ảnh rất là quen thuộc, ta nhớ được bóng lưng ấy.

Ta làm sao có thể quên, người kia ở trong mộng ta dù sao vẫn là quay người lại nha, gọi như thế nào cũng là bóng lưng bất động a. Ta đuổi theo đi ra, ta khẩn trương đuổi theo đi ra, thế nhưng là các nàng đã đi xa, một mực không quay đầu lại. Để lại cho ta vẫn như cũ là một bóng lưng mà thôi, vĩnh viễn cũng không thấy rõ được khuôn mặt sau bóng lưng ấy.

"Bích Nhi, ngươi đang ở đâu?" Ta có lẽ nghĩ đến a, ta có lẽ đã sớm nghĩ đến , nàng sẽ đến, gặp nàng cùng nàng ấy đến.

"Chủ tử, tiểu công chúa vào cung làm phi rồi..." Nàng luôn luôn biết rõ ta hỏi cái gì, cũng chỉ có nàng biết, Bích Nhi, có lẽ cũng biết a. Nếu như không có Bích Nhi ở bên cạnh ta, ta thật sự muốn cho rằng đây hết thảy, hết thảy chỉ là suy nghĩ của ta mà thôi, không phải quan hệ tình yêu, không phải quan hệ chân thật.

Chẳng qua là vì cái gì, vì cái gì không có người nói cho ta biết! ! ! Đã lâu không có kích động như vậy rồi, tính tình người ở nơi này trong hoàng cung cũng ngốc lâu rồi, đều trở nên che giấu bản thân đi.

Ta không biết đoạn thời gian kia là ta như thế nào vượt qua được, sớm đã buông việc vặt trong lục cung ta đây dù sao vẫn là vụиɠ ŧяộʍ truy đuổi hình ảnh của người kia, Tiểu hài tử kia nguyên lai chỉ biết đối với ta lộ ra bộ dáng tươi cười cưng chiều a. Trong mắt của nàng hiện tại chỉ có nàng ấy đi, tuổi tốt đẹp như vậy, làm cho người ước ao được dắt tay, đây vốn là ta đang nhớ lại lúc ta cùng với nàng. Nhưng bây giờ, vì cái gì người bên cạnh nàng lại không phải là ta a?

Nàng nguyện ý cả đời vì Thanh ở trong đây vĩnh viễn không rời khỏi nơi đây, nàng đã từng là một người ưa thích tự do a. Ta không biết nguyên lai người bên ngoài trong mắt ta cùng ta nắm tay, cùng nhau nhìn phong cảnh, là tốt đẹp như thế. Ta chẳng qua là đơn giản đi cùng một chỗ, một ánh mắt đối mặt. một bộ dáng được cưng chiều mà tươi cười, lại có thể khiến ta rơi vào tay giặc. Cho dù những thứ kia tốt đẹp đều chỉ là bóng dáng của người khác. Nguyên lai, ta trước kia là hạnh phúc như thế a....

Trên thế giới chuyện thống khổ nhất không ai qua được chính là lúc mình tốt nhất đi yêu một người ở bên cạnh ngươi, thế nhưng là nàng không thương ngươi a.

(Edit: ta cảm thấy cái mũi của ta hơi chua khi dịch đến đoạn này :((((.......)

Ta không biết khoảng thời gian kia là ta như thế nào chịu đựng được đấy, chính là muốn gặp nàng, tuy rằng trong mắt của nàng vĩnh viễn chỉ có một mình người kia. Có lẽ nếu như không có phát sinh chuyện kia thì thời gian liền có thể theo đuổi mà sống qua ngày đi, thế nhưng là đã phát sinh thì không thể tránh khỏi việc đã xảy ra a.

Ta không dám nhìn nàng, cũng không đành lòng nhìn nàng. Có lẽ ta cùng với nàng thật là oan gia đi, nếu như không có ta nàng sẽ không chịu được cuộc sống như vật. Ta biết rõ nàng là không muốn, mà nguyên nhân chỉ là bởi vì Hoàng Thượng nhìn bức tranh ta vẽ, người trong bức tranh là các nàng. Hoặc là nói là sáu năm trước ta đây cùng với nàng của bây giờ. Vì vậy Hoàng Thượng sủng hạnh nàng, thời điểm ta biết rõ hết thảy, hết thảy đều đã kết thúc. Ta không cách nào tiêu tan, ta không cách nào có thể tha thứ cho bản thân.

Trong nháy mắt, nàng vì hắn sinh hạ hoàng tử cùng công chúa. Thật sự là châm chọc a, ta làm cái sự tình này là muốn đền bù cho nàng sao ?

Vì vậy ta hận cái thế giới này, ta muôn vàn tất cả không muốn sinh hạ con của hắn, mà trong nháy mắt hắn lại được Lâm nhi hầu hạ...Hắn dựa vào cái gì? Lấy phương thức như vậy cùng nàng dây dưa cả đời...

Ta nghĩ ta thật sự phẫn nộ rồi, ta hận cái thế giới này, ta hận ta không thể lấy thân phận như vậy lần nữa được cùng Lâm nhi gặp nhau, ta vĩnh viễn là Hoàng Hậu không được Lâm nhi ngưỡng mộ, ta vĩnh viễn không cách nào tiến vào ánh mắt của Lâm nhi.

Tại sao phải là cái dạng này, nhìn Nguyệt nhi và Thần nhi từng ngày từng ngày lớn lên, ta từ trong nội tâm không dám chăm chú nhìn bọn họ, bởi vì hai hài tử này cùng Lâm nhi khi còn bé rất giống nhau. Ta cuối cùng sẽ nhớ đến buổi chiều hôm ấy, buổi trưa ở trong tiểu viện, tên hài tử kia ngăn cản ở trước mặt ta, vì ta không tiếc bị thương.

Ta không chịu nổi, nàng cùng Thanh có thể cùng hưởng cung điện, có thể cùng hầu hạ một chồng, có thể cùng nhau nuôi dưỡng nữ nhi...Lâm nhi, ngươi còn có có cái gì là không thể cho nàng đây a?

Không biết là thứ gì đang tác quái, ta không muốn nhìn thấy các nàng cùng nói cùng cười, ta không muốn lại thấy các nàng cử án tề mi*. Vì vậy, ta trở nên khống giống ta, được rồi, liền để cho chúng ta dùng phương thức ban đầu thảm thiết nhất chấm dứt sự tra tấn này đi...

(*) Cử án tề mi: chỉ sự vợ chồng kính trọng nhau :)))

Thế nhưng là, nàng uống xong chén rượu này, bất quá lần này không phải là vì ta mà uống....

Hết thảy trở về lúc đầu...

Hiện tại phụ thân rời đi, hết thảy cừu hận của ta không chỗ chứa rồi, ta không cần trả thù người nào. Hắn để lại một phong thư, trong thư nói, nàng đã sớm nhớ lại tất cả. Trong thư nói, hai lần uống rượu vong tình nàng giống như được sống lại, nếu như không có chết đi, như vậy có một ngày nàng sẽ nhớ lại kiếp trước cùng kiếp này...Trong thư nói, đây là hắn thiếu nợ chũng ta, hắn cầu sự tha thứ của ta.

Người đều chết hết, còn có cái gì để nói đây? Cái gì tha thứ với không tha thứ, hết thảy đều đi qua, đều đi qua đi.

Nàng còn có thể nhớ lại sao? Là nhớ lại bạn nối khố tương đối hiểu biết nàng là Thụy tỷ tỷ đây? Còn nhớ lại lúc bức nàng uống rượu độc cho Thụy Hậu đây? Vô luận là cái nào, chúng ta đều không thể trở lại lúc ban đầu nữa....

Nhân sinh nếu chỉ như lúc mới gặp, Vì sao mùa thu là bức tranh đau buồn ?

-------------------------------------------------------------------------

Edit: ta không còn lời gì để nói........đau cho Thụy Hậu quá đi.....

# Chúc mọi người năm mới có nhiềm niềm vui trong cuộc sống và được nhiều tiền lì xì nhé :))) riêng Nhạt thì không được lì xì nè :((((