Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Qua Trở Thành Nữ Nhân Của Hoàng Hậu

Chương 14: Sự Kiện Cưỡиɠ ɧϊếp

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ta hy vọng có thể cùng ta thích người cùng một chỗ, nếu như không thể, thần a, xin cho ta trở thành người kia hài tử, sẽ khiến ta cầm giữ có bất kỳ mọi người không thể phản bác lý do đi yêu nàng. Đúng, đây chính là ta lời nói hùng hồn, đúng, đây chính là ta vừa thấy đã yêu.

"Ừ, đã biết, chuyện này ta sẽ tìm đến nàng rồi nói. Không cần lo lắng." Ta muốn gặp nàng, người mới vừa vặn ly khai, Tiểu Thụy Thụy, ta đã nghĩ ngươi á...

"Đừng, đừng đi." Làm gì vậy, muốn ngăn cản ta đi nhìn Tiểu Thụy Thụy a, Thanh a, chính là ngươi cũng không được, hừ , hừ , hừ.

"Không có việc gì, ta nghĩ đi giải thích một ít chuyện." Đúng, ta chỉ là muốn đi giải thích một ít chuyện, ta chỉ là muốn tiêu tan hiềm khích lúc trước, ta chỉ là muốn thủ đến mây ra..

Ta cùng Tiểu Thụy Thụy hiểu lầm thật sự quá lớn! Ta yêu cầu Tiểu Thụy Thụy — tha thứ — cho ta, ta không phải cố ý, ta không phải cố ý hại nàng vào lãnh cung đâu... Bề ngoài là trách ta a, muốn trách thì trách tiểu Đoan á...

"Lâm nhi, Lâm nhi..." Choáng, làm gì vậy, làm gì thân mật như vậy, ta xin ngươi, ta còn không có xác định quan hệ được...

"Ừ, tốt rồi, Thanh, ngươi sớm chút nghỉ ngơi đi..." Bề ngoài giống như ta ở hiện đại lúc thời điểm không muốn cùng bằng hữu nói chuyện phiếm, thời điểm cũng là thường xuyên tính nói như vậy ha.

Aiz, lúc đầu đi tới Cổ Đại vẫn như cũ có thể là rõ ràng như vậy đấy. Tha thứ cho ta đứng núi này trông núi nọ, ta hiện tại thật sự muốn gặp Tiểu Thụy Thụy nhà ta , vô cùng nhớ nàng... Còn không thấy người trong l*иg ngực có động tác gì, Thanh a Thanh , ngươi khiến ta bắt ngươi làm gì bây giờ? Không nên khóc nữa, tuy lòng ta vẫn chưa đi xa, nhưng mà, nhưng mà tâm của ta đã không còn ở nơi này nữa rồi, sớm đã chạy trốn như người nào đó đi qua trên đường á....

Rồi hãy nói nha..., cũng không phải cái gì đứng núi này trông núi nọ a, ta cùng nàng lại chưa có xác định quan hệ nữ nữ, phải kéo hai bàn tay nhỏ bé, sau đó ái muội một chút nha. Là ai quy định không thể trong lòng quang minh chính đại muốn người khác nha.

Người ta là Hoàng Thượng biểu ca còn không phải đã có Tiểu Thụy Thụy lại tiếp tục nạp hậu cung mỹ nhân ba nghìn. Aiz, cái này hoàng thượng thật là, tuy rằng lớn lên đủ soái, người nhà cũng có đủ tiền, công tác cũng thật tốt đấy, nhưng mà, quá hoa tâm, sao mà có thể đã có Tiểu Thụy Thụy người ta rồi mà vẫn lại đi vơ vét nhiều mỹ nữ như vậy chứ, quả nhiên là nhân tính vốn có nha, nhân tính cho phép a.

Nàng khẽ nhẹ nhàng vuốt mặt của ta, đầu ngón tay lướt qua da thịt đột nhiên sinh ra một chút mập mờ, rất hưởng thụ vuốt ve như vậy nha, rất chọc người ,rất hưởng thụ, đúng vậy, ta đang tại rất hưởng thụ, hưởng thụ sự bất thình lình ôn nhu này.

Có lẽ đối với Thụy Hậu của ta mà nói là khó có thể thực hiện a, có lẽ ta chẳng qua cũng là người ta trong lúc rảnh rỗi dùng để hận người — có bóng dáng — giống nàng, tính là cái gì đâu. Ta tình nguyện bị làm người yêu bóng dáng, ta cũng không ngốc nha, được rồi... Nếu như đồng dạng là bóng dáng a..., tại sao phải đi làm người hận bóng dáng đâu...

Lý trí tại đánh mất, du͙© vọиɠ tại xao động, nàng lấy miệng nàng phủ kín môi ta, ta không có tránh đi, đờ đẫn nghênh đón cái phần mềm mại đang tập kích tiến công kia, đầu lưỡi đảo qua khu vực nào thì toàn bộ thất thủ, chỉ cảm thấy lòng đang thình thịch nhảy, như thế không quy luật, tiếng càng ngày càng lớn, ta cũng hoài nghi nàng có thể hay không bởi vì không chịu nổi mà vỡ tan...

Ta nghênh đón đôi môi mềm mại của nàng, ở trong miệng của ta thỏa thích chơi đùa, không biết mệt mỏi cho đến khi nàng ôm lấy đầu của ta, vuốt eo của ta, ta vững tin, ta khẳng định cùng với nhất định, là nàng sờ ta trước đấy...

Được rồi, như là đã bị sỉ nhục, bị đùa giỡn đến nước này rồi, ta cũng không thể đảo khách thành chủ rồi... Bề ngoài giống như người nào đó có một chút cũng không có không vui a, vẫn luôn rất hưởng thụ a...

Ta tranh thủ lấy quyền chủ động, chế trụ cái lưỡi sinh động trong miệng ta, thiệt là, muốn đem ta ăn xong lau sạch sao... Nhờ cậy có phải hay không liền xương cốt cũng không muốn nhổ ra... Bọn ta là người hiện đại, bọn ta cởi mở, vì vậy ta đảo khách thành chủ, nhanh chóng di chuyển trận địa, thoáng cái tiến vào trong miệng của nàng, oa thật là mềm nha, trách không được nàng ham chiến như vậy nha, xem ta không lợi nhuận đem về, cái này rõ ràng là đã ăn đến trên đầu của ta mà, không biết đầu năm nay được ăn đậu hũ của quý nhân nha.

Lại nói một người con gái cổ đại có nụ hôn đầu tiên thì cứ như vậy hiến tặng, quải niệm như vậy đối với một người thật nhiều cách thức chuẩn trong khi hôn hít, nhớ lại hương diễm rất nóng nảy...

Ta cảm giác được nàng đang run rẩy, thân thể càng ngày càng mềm mại, ta buông lưỡi nàng ra, nếu như còn có dưỡng khí còn có thể hô hấp ta cũng sẽ lựa chọn không buông ra đấy, chúng ta miệng lớn hô hấp, nàng xấu hổ nằm ở trên người ta, ta nhìn nàng đang kịch liệt phập phồng ở bộ vị ấy, không dời được tầm mắt nha, đợi đến lúc thật vất vả dời đi, nhưng là lườm mắt thấy được vành tai nàng rất đỏ như phỏng tai ấy.

Hừ, cho ngươi cả ngày trêu chọc ta, ta đối với bên tai của nàng nhẹ nhàng thổi khí, lúc nhẹ lúc nặng, lúc chậm lúc nhanh, cắn lên cổ của nàng, đây là bộ vị nhạy cảm nha. Quả nhiên thân thể của nàng càng ngày càng bị phỏng, càng ngày càng mềm, coi như mềm mại như có không xương, chậm rãi cởϊ áσ ngoài trên người nàng, thân thể nàng run lên, theo bản năng muốn cự tuyệt, rồi lại do dự một chút, lại tiếp tục tùy ý ta làm xằng làm bậy...

Nàng nhắm mắt lại, làm như đang mong đợi, làm như đang sợ hãi, làm như muốn nghênh hợp với... Nhìn xem cổ nàng vừa mới bị ta làm một dấu ô mai đẹp, có phải hay không dưới miệng có chút tàn nhẫn quá nha, gặp người sẽ không để cho người khác phát hiện cái gì chứ?

Lại nhìn ta cùng Thanh đã cùng nhau ngã xuống ghế ngồi, đúng, chính là cái ta đã từng chứng kiến Hoàng Thượng kéo nàng vào lòng ngay chỗ ngồi này. Không biết bọn hắn đã từng hay không cũng ở nơi này làm giống nhau hoặc là làm những chuyện tương tự?

Thanh chậm rãi mở mắt ra, nghi hoặc nhìn ta dừng lại ở đây, ta không biết kế tiếp ta muốn làm gì nàng. Chẳng qua là một lần nữa hôn nàng, xem nàng như trân bảo mà cẩn thận từng li từng tí, tự nhiên ổn định hô hấp đang hỗn loạn của nàng, du͙© vọиɠ chậm rãi trút bỏ hết, chúng ta chỉ có thể nâng đỡ, dựa vào nhau.

Nhẹ nhàng in lại nụ hôn ở trên trán nàng, cúi đầu đã thấy nàng ửng hồng, đôi mắt đã lui, Thanh như vậy càng làm cho người ta trìu mến.

Thanh, ta muốn bắt ngươi làm sao bây giờ?

Ta thừa nhận là ta không có sự khiêm tốn nha, đã có một người là Thanh như vậy rồi, ta vì cái gì còn muốn đi chứ, nghĩ đến ta lại không nên suy nghĩ đến người đó, có lẽ ta chẳng qua là sùng bái nhiều hơn một ít đi. Dù sao hôm nay ta mới lần thứ nhất được trông thấy Tiểu Thụy Thụy, mặc dù có nói là vừa thấy đã yêu, nhưng mà, sự tình đều đã đến phần trên rồi, thích nói như thế nào cũng có thể a.

Ta chỉ không muốn tiếp tục một ít có, không có mà truy đuổi. Tại đây đều có nguy cơ từ bốn phía trong hoàng cung, ta không biết vì sao ta không nhìn thấy tình cảnh nguy cơ từ bốn phía như trong tưởng tượng, người hiện đại có chỉ số thông minh nói cho ta biết sự tình chắc là sẽ không đơn giản như vậy đi, bên ngoài khẳng định có người nào đó giúp ta làm xong hết thảy.

Nhớ kỹ lúc trước nhìn lão già tính kế con cái, người của lão gia kia cùng bốn người lão bà cuối cùng vẫn có một người chết, tranh giành tình nhân, cả ngày buổi tối ở trong sân nhỏ tự mình mở cửa ra vào đốt đèn nghênh đón lão gia, cùng thâm cung oán phụ tựa như giống nhau.

Toàn bộ nịnh nót như vậy chỉ có tử vong vì mất sức thôi, như thế nào đến nơi này ta chính thức ở trong hậu cung rồi, ta đây quang minh chính đại cũng không cần đi trốn, bị đâm sau lưng cũng không cần phòng bị. Không bình thường nha, rất không bình thường.

Ta không muốn đi vận dụng tế bào não đáng thương của ta đâu, làm như thế các nàng sẽ chết, hiên ngang lẫm liệt đấy, tâm của ta lại không đành lòng. Ta lựa chọn đi con đường của mình, để cho người khác đi hỗ trợ đi.

Ta về sau không có đi tìm Tiểu Thụy, hoặc là nói ta không biết lấy lý do nào đi sùng bái một nhân vật như vậy. Ta cũng không muốn đi thấy, từ sau đêm hôm đó, choáng, bề ngoài giống như nói có chút mờ ám, bất quá sự thật là phi thường mờ ám đấy...

Ừ, từ sau đêm hôm đó, ta cũng không có đi tìm Thanh, ngược lại là chỗ này của ta không biết là vị mỹ nhân nói ngọt, bỏ lệnh cấm rồi, ngược lại cũng ngẫu nhiên sẽ có người tới xem ta, bất quá cũng không có Thanh, càng không có Thụy Hậu. Có chút hối hận ngày đó không để cho Thụy Hậu chú ý ta một chút, chắc là đã quên đi.

Thời gian quay tròn, xuân đi thu đến, tất nhiên là miễn cưỡng qua được, ta cũng không hỏi đến mùng một, chỉ ở nhà một mình trong sân không hỏi thế sự. Có lẽ ta vốn chính là một người lười biếng, lười đến nỗi nếu như người kia không hiện ra trong tầm mắt ta, có lẽ ta cả đời sẽ như vậy mặc cho trong tâm ta có nàng, nàng đang ở nhà của nàng.

Ta rất muốn đi hiểu rõ một chút chuyện, rồi lại cảm thấy như vậy hẳn là một đoạn khó chịu hoặc là nói là trí nhớ bị thống khổ, vì vậy ta tận lực không có đi tìm kiếm, ta cũng không biết thế giới bên ngoài như thế nào, trải qua hoảng sợ. Ngày qua ngày, kiên trì đến cuối cùng người có tài năng là người thắng đi, ta thủy chung tin tưởng vững chắc có ít người gặp không mời mà tới đấy, nói thí dụ như Thanh, thí dụ như Thụy Hậu, như Hoàng Thượng đây...

Có thể là không có, một cái cũng không có, có đôi khi ta cũng hoài nghi thế giới có hay không thay đổi, ta có hay không, không có xuyên qua, mà hết thảy đều chỉ là một giấc mơ, chẳng qua là một giấc mơ đẹp đẽ mà thôi.

Nguyên lai, đến cuối cùng là ta kiên trì không nỗi. Cam tâm thất bại, chẳng qua là không biết là đã thua bởi người nào? Trong lòng ta là hy vọng ở ngoài cửa người ta chờ đợi để nhận làm người thua là Thụy Hậu đấy, chẳng qua là điều đó là không có khả năng đi, có đôi khi đêm dài vắng người sẽ trằn trọc, gặp kẻ vụиɠ ŧяộʍ muốn một nhân vật như vậy thì tròn nội tâm người đó gặp rồi thì sẽ thành cái dạng gì đây a ?

Trực giác nói cho ta biết người kia không phải Hoàng Thượng, nàng chắc sẽ không ngốc đến nỗi cùng hậu cung ba nghìn mỹ nhân tranh đoạt một người yêu đi, dù cho căn bản không cùng tranh giành thì cũng là của nàng, nhưng mà. nàng chắc sẽ không cho phép người mình yêu trong lòng vẫn là thân thể từng có người khác đi. Như vậy đó là của cải của một người nha, tha thứ cho ta không có phỏng đoán nha, có lẽ ta muốn suy nghĩ đến chuyện của mình a.

Ta hẳn là ưa thích Thanh đi, bằng không thì cũng sẽ không thay nàng uống rượu độc đâu, đương nhiên là không phải ta uống rồi, nhưng mà ta biết rõ là ta thích nàng, nếu như không có Thụy Hậu xuất hiện, ta nghĩ ta sẽ yêu mến nàng điên cuồng đấy. Dù biết rõ chúng ta là không thể đấy, ta vẫn còn có chút tưởng niệm. Cái này căn bản là người không có...Không chiếm được thì dù sao vẫn là tốt nhất rồi.

Ta vì chính mình tìm đủ loại lý do để giải vây. Tự chính mình, một người, không biết mất cái gì ở trong thế giới này, sinh mệnh, yên lặng giống như sự im lặng trầm mặc, không biết là bắt đầu từ khi nào, nơi nào là kết thúc, cuối cùng không có trật tự nổi lơ lửng giữa bầu trời. Hoặc đây hết thảy chẳng qua chỉ là một giấc mộng dài ?

Khi tỉnh dậy thì thời gian ở đây hết thảy sẽ chấm dứt đi, cái gì mà hậu cung phi tử, cái gì mà biệt viện hoàng cung, bất quá hết thảy là tự mình nghĩ ra từ một giấc mơ mà thôi. Nếu là một giấc mơ, thì khiến cho nàng tự cử động trong đó đi....

Ta xuất cung rồi, ha ha, nhìn rõ ràng rồi, là xuất cung, không phải là đi ngoài a. Hắc hắc, nhớ tới a, trước kia Hoàng Đế nói cái gì đấy, nói với bọn thái giám nói mình xuất cung, nếu như đám thái giám kia lỗ tai đương nhiên là có ling quang mà, ngày cả thời điểm đầu mất ánh sáng, đem cái bô tới cho Hoàng Thượng, đây chằng qua là muốn đem cho Hoàng Thương để đổ mồ hôi mà, ai nha nha, có thể hay không là tội có thể mất đầu nha.

Nếu như bởi vì chữ nhiều âm của Tiểu Nguyễn mà liền chết, thì một thái giám biết từ ngữ bên trong cũng không ngại chết một lần nha.

Hắc hắc, tha thứ cho ta vừa ra cửa cung, liền ưa thích thói quen làm ác nha. Xấu hổ a, thói quen của ta bề ngoài giống nhau hơi nhiều a...

Thật sự là gió thu lạnh đến run luôn nha, trong phòng thì ta không biết xuân hạ thu đông là gì đấy, đi ra mới nhìn rõ mặt đất chất đầy lá vàng nha, trách không được người cổ đại đều ưa thích thu buồn, hoàn toàn chính xác nha, chứng kiến tình cảnh này, ta lại nhịn không được muốn phát đại một bài thơ nha.

Mưa dầm thấm đất nha, tự nhiên là muốn gột rửa cuống họng nha, bất đắc dĩ đều muốn nói nhiều lời chút, chẳng qua là chứng kiến một bên là đám tùy tùng đang đứng, tâm tình đang tràn đầy thơ đành phải đè xuống. Chậc chậc chậc, sớm biết như vậy đã không mang nhiều người hầu như vậy, có lẽ nên phái thêm mấy người ở nhà trong coi, ra là thời gian dài như vậy, chắc có lẽ không có người thừa dịp ta không có ở nhà đi trộm đồ vật đi, ai nha nha, đây chính là tất cả gia sản hợp pháp của ta nha, cũng đừng tiền mất tật mang chứ, tha thứ ta lý giải Tam Quốc Diễn Nghĩa đến thấu triệt để rồi, bề ngoài giống như cả hai không có mối quan hệ lớn a...

Một đứa con gái đang thất thần trong suy nghĩ, trong suy nghĩ....Tam Quốc Diễn Nghĩa diễn đến như thế nào a ? Tôn Thương Hương, mẫu hậu hắn là A Đấu nha, nhìn hình dáng cũng không biết giống nha, Tôn phu nhân không tin là mình sinh ra một hài tử ngu ngốc, cho nên tiểu tôn tử thiếu đi kẻ thù mạnh nha.

Ai nha nha, tiểu tôn tử, A không! Tôn đại ca, Tôn Quyền đại ca, ta cũng không phải là đang mắng ngươi nha, ta chỉ là đang nói tên thái giám đang nói thôi, người không phải là thái giám vì vậy không phải là nói ngươi nha!!! Mỗ Tôn ở trong lòng đất ngủ say rất lâu cũng phiền muộn mà đánh hắt xì một cái....

Edit: Hello ! ta đã quay lại và lợi hại hơn xưa Ò w Ó ! Chúc các đại gia xem truyện vui vẻ ~~
« Chương TrướcChương Tiếp »