"Chủ tử, ngài phải tự bảo trọng thân thể người nha, ô ô ô ô..." Ai, nha đầu này cái gì cũng đều tốt, dáng dấp cũng xinh đẹp, mắt cũng linh hoạt, chính là có thói quen hay lải nhải nha, ta thật hoài nghi nàng kiếp trước có phải là cả đời nàng ngồi đọc hết quyển kinh đấy chứ. Nếu không đời này sao đều là mấy câu nói kia vậy, hơn nữa còn lập đi lập lại, không có sáng ý với người a...
"Ân, có ai đã tới sao?" Ta cảm thấy ngón tay đó là hoàng hậu. Bất quá lấy chỉ số thông minh của ta hẳn là không đoán được.
"Không có..." Trong ánh mắt có chút né tránh cùng không đành lòng, là nàng. Ta có chút mất mác cũng không biết làm sao.
Đúng vậy, có lẽ ta cũng chỉ có thể hỏi một chút mà thôi, hơn nữa là nói xa nói gần, như không có chuyện gì xảy ra hỏi một chút mà thôi.
Ta sợ chân tướng ở trước mắt sẽ để cho ta không chỗ nào thích ứng được. Nói thế nào ta cũng có năm ngàn năm văn minh người mà, cũng không thể mất mặt bị vứt xuống cổ đại đi, nhân dân cả nước cũng sẽ không đáp ứng.
Aiz, ai bảo ta chính là người yêu nước như vậy đâu chứ...
Như vậy ăn không ngồi rồi tịnh dưỡng xong mấy ngày, ngược lại là cảm thấy tốt hết rồi. Cổ đại, cung đình ngự y vẫn là có hai cây bàn chải mà. Mặc dù nhìn thuốc bắc kia ta cảm thấy choáng váng đầu nha, thuốc bắc a thuốc bắc, ta nếu như tiếp tục đem ngươi uống vào, ngươi có thể hay không để cho ta trở nên cũng trọng yếu... Bực bội a...
Lúc này mùa đông sớm đã tới rồi, xuân trời cũng sẽ không xa lắm đi, ngày đó ăn mặc áo khoác màu xanh da trời hẳn là xuyên không qua đi.
"Là ai đưa tới?" Ta chỉ vào món đồ màu xanh da trời nhàn nhạt lau nhẹ hỏi. Trong mắt không khỏi che giấu được hốt hoảng, đúng vậy, rốt cuộc là ai đưa tới, tại sao không có ai nói cho ta biết? ? ?
"Là Hoàng hậu nương nương." ta mừng thầm..... Quả nhiên nàng vẫn là đối với ta có ý tứ mà, oa ha ha...
Choáng mất, ta lập tức phát hiện sự tình có chỗ rất khả nghi a, không phải chỉ đưa kiện quần áo thôi sao, về phần cao hứng thành như vậy thì nói sau vậy, bình thường lão bản sẽ không giống ta đây tự bàn công việc vì ai thôi đâu. ai làm cho đứa nhỏ của chúng ta không chịu thua kém a...
"Là hoàng hậu tự mình tới đây sao?" Ta giả bộ, ta tiếp tục giả bộ nha.... Ta nhẫn, ta tiếp tục nhẫn....
"Bẩm chủ tử, là Hoàng hậu nương nương sai người đưa tới ạ." ta còn chưa kịp cười liền ngậm miệng lại, ta sửng sờ tại chỗ, quả nhiên là thế mà...Ta trầm mặc, ta lại tiếp tục trầm mặc. Ta rốt cuộc lựa chọn trầm mặc , ta muốn thử xem lúc này ta có thể đổi ra ít vàng không, ai có thể trầm mặc là sẽ có vàng thôi.
"Chủ tử, chủ tử." Chán ghét, không phát hiện chủ tử ta đây đang bận suy nghĩ sao, thật là rắc rối mà, lại kêu ta đi xuống mà xứng với tên thật là Trụ Tử* (cây cột)
"Quỷ gọi là gì!" Giải sầu, ta cần giải sầu.
Có chút thoải mái không có mục đích mà ở trong hoàng cung tới tới lui lui, từ từ đã đến một mảnh đất trống, nơi này tầm nhìn thực trống trải, trước mắt là một mảnh vàng tươi, vàng óng ánh, làm đẹp một chút màu lục sắc, tại đây vào trong mùa đông, ánh mặt trời an ủi phía dưới lại có chút không đúng thật .
Quan trọng là ... Ở phía cuối kia có ai đang cười vui , chạy trốn . Kim Thất gia cùng Lãnh Thanh Thu cưỡi xe ô tô tại kia như một bức họa lớn như vậy cùng hoa hướng dương mà đi trước có cảm giác. Không khỏi có chút ngơ ngẩn .
Như vậy giữa ban ngày, như vậy nói, như vậy không biết, như vậy mà tình cảm, giống như nàng đã muốn vượt qua khả năng gánh vác trách nhiệm ở ngoài là ta. Đúng vậy, đây không phải là loại tình cảm thuộc về ta, đây không phải là thuộc loại tương lai đừng vội đề cập qua là ta đi, cái ta có chính là hiện tại, ta có khả năng như thế này cũng chỉ có hiện tại.
Địa phương tốt như vậy trước kia tại sao không có phát hiện a, chính xác là không có một người giỏi về việc ánh mắt phải đẹp mới phát hiện được a....
"Baby, ta bắt được người , ta bắt được người , ha ha, baby....." Choáng, thanh âm này, cảm tình này, ngữ khí này, không phải tiểu tổ tông nhà ta thì là ai nữa a, nghĩ muốn nói lớn như vậy trong hoàng cung chỉ có nàng là có thể đi, quên đi, ta cũng sẽ không xin độc quyền , bảo bối khuê nữ nhà mình ở nơi nào kêu quỷ, ta nhịn.
Ta lướt qua thật mạnh hoa hải, nhìn đến Tiểu Nguyệt Nguyệt một thân màu đỏ váy dài qua đầu gối, nàng vui vẻ ôm một chút màu lục sắc. Là Thanh đi, trừ bỏ nàng còn có thể là ai? Ở ánh mặt trời vuốt ve phía dưới, Thanh, đứng ở nơi đó, sáng lạn mà cười, cưng chìu ôm Nguyệt nhi, một chút cũng không sợ tay của Nguyệt Nguyệt làm dơ vạt áo của nàng.
Nếu ta đã sớm kêu bỏ ra, bẩn móng vuốt a, ta nghĩ đây chính là ta cùng nàng đối đãi đứa nhỏ bất đồng ở chỗ nào đi, thử hỏi ai nhìn đến váy dài của mình trân quý bị một đôi tay bẩn giở trò đâu, ta không biết Thanh là làm như thế nào mà nhịn được. Dù sao, ta phải ra một cái kết luận là ta quả thật là mẹ kế nha....
Có người nói công việc của nữ nhân là xinh đẹp nhất, có người nói làm việc cho nữ nhân xinh đẹp là nhất, có người nói luyến ái với nữ nhân là xinh đẹp nhất, hiện tại ta cảm thấy được trở thành mẫu thân của nữ nhân xinh đẹp nhất....
Đúng vậy, nàng hiện tại đó là người mẹ hiền hậu, bản năng của người làm mẹ thật là chói chang nha....Đột nhiên trong lúc đó có chút không rõ rốt cuộc người nào mới là nàng? Tiệc tối trên đấu khẩu với đàn phi thật cao cao tại thượng vạn người kính ngưỡng là hoàng hậu ư? Vẫn là đối mặt với Thần quý phi thì trốn tránh luống cuống hao tổn tinh thần bất lực mới là hoàng hậu? Hoặc là cười tươi lựa theo ý mà hùa theo một ca khúc với người nọ là vợ cả?
Rốt cuộc người nào mới chân chính là nàng, vì cái gì mỗi một lần nhìn thấy nàng đều là bộ dáng bất đồng chứ? Thật muốn xem một chút nữ nhân này rốt cuộc có bao nhiêu mặt? Có lẽ không cần phân biệt Thanh như vậy đi, đều là nàng, vẫn đều là nàng, chính là ta không thể nhận thôi.
Ta cần gì phải so đo nàng trong mắt nhìn người đó rốt cuộc là ai, là một bóng dáng lại như thế nào, ta hiện tại chính là Đoan Mộc Lâm, Đoan Mộc Lâm chính là ta! Ta có thể đi hưởng thụ sở hữu của nàng, chính là nữ nhân của nàng cùng làm vợ. Như nhau thôi, ta từng nói với Nguyệt Nguyệt theo như lời nói đó, ta chính là Angel, Angel chính là ta đúng lý hợp tình. Không có gì trì hoãn cùng hoài nghi cả. Mồ hôi, ra có vẻ thật vô sỉ thật bạo lực nga.....
"Angel, Angel, ngươi tới rồi!" Cô gái nhỏ này sôi nổi nhảy vào trong ngực của ta, lập tức giống bạch tuộc quấn chặt lấy ta, không biết là thình lình xảy ra ôm làm cho ta kinh ngạc ở nơi nào, vẫn là kia kinh diễm ngoái đầu nhìn, lại thoáng nhìn. Ta nghĩ nguyên nhân chính là vi như thế đi, ta mới có thể có một cơ hội làm thân má ơi.
Bất quá loại làm thân này mẹ nó có cơ hội chính là giằng co vài giây đồng hồ, lập tức ta liền ý thức được , ta mặc chính là váy dài màu trắng nha, màu trắng là màu trắng đó, mà tay của nàng nhỏ bé sớm đã bị mồ hôi tẩm ướt, kia, rốt cục ta vẫn không nghĩ chuyện đã xảy ra vẫn là như vậy không hề đoán trước được sự thật tàn nhẫn đã xảy ra.
Có lầm hay không a, khóc không ra nước mắt luôn, ta có thể tưởng tượng đến sau lưng ta có hai cái ấn ký bằng bàn tay nhỏ bé đó, này còn có để cho người sống hay không, mẹ của nàng chính là có bệnh khiết phích* cường độ thấp nga. Thật vất vả đem nàng tách ra, nàng vẫn là một tay nắm ta, một tay nắm tay của Thanh, rất đắc ý a. Tuyệt đối là tiểu hài tử bị làm hư rồi. Nhưng là ta hiện tại thầm nghĩ dùng ánh mắt muốn gϊếŧ người hung hăng trừng nàng.
(*) bệnh Khiết phích : bệnh thích sạch sẽ thái"Ha hả, thân mình rất tốt ?" Lại là câu này, lại là câu này, thời gian giống như quay về lúc chúng ta lần đầu gặp nhau nha. Vì cái gì người của ta sinh luôn bị lời nói ác ý như vậy luôn lặp lại , vì cái gì đâu.
"Ân, ngươi không phải đều nhìn thấy sao? Người của ngươi hẳn là đều nói cho ngươi biết đi." Ta có chút khách khí nhìn nàng phái người giám thị ta, ai, ta ở nơi đó quả thực biến thành kẻ trộm, người ở đâu đều có, giống như là không có người của ta vậy, cũng may không ai đối với ta mà động, nếu không ta sẽ dùng Holmes phá án kia một bộ, đem các nàng một đám bắt được đến đây, sau đó nhận tội. Làm cho tất cả mọi người biết bọn ta người hiện đại không phải ngồi không, bọn ta thực thích ăn thịt thịt nga!!!
"Ân, đêm nay ta đi đến nơi của ngươi." Nàng nhẹ nhàng ghé vào bên tai ta nói. Người này hay là có hay không cứ hướng về lỗ tai của ta mà ngược đãi? Bằng không thì có việc gì mà cứ ngay bên tai của ta thôi khí Như Lan đâu?
Ta hoài nghi là nàng cố ý đi, nàng tuyệt đối là cố ý đó. Bởi vì ta rõ ràng cảm giác được toàn bộ thân thể của ta đều run rẩy, đúng vậy, đây là một lỏa hấp dẫn....Ta cảm thấy mình như muốn bách độc bất xâm, đạo cao một thước , không nghĩ tới người ta kia đã sớm là ma cao một trượng , tuyệt đối thành tiên cấp bậc rồi nha .
"Ân, ta chờ ngươi." Ai, đối mặt thói quen đối mặt hấp dẫn ta đành thỏa hiệp , ta nộp vũ khí đầu hàng mà không gϊếŧ ....Nếu có cameras có thể chụp được đến giờ khắc này, ta khẳng định ngốc đắc có thể, tuyệt đối một bộ tiểu tức phụ ai oán thành bộ dạng này. Ai, nói gió này thủy thay phiên chuyển nha, hôm nay vừa vặn chuyển qua nhà của ta nha. Ta đã sớm quên , quên ...
Nhạt: Chúc mọi người ngày mới tốt lành nha :3 Ta thấy chap này Hoàng Hậu thật là yêu nghiệt nga ~ . Bởi vì tuần trước ta đi công tác với tổng tài của ta nên không up chương được...nên tuần này sẽ up bù :3 _________1 phút tuki của nhạt__________Mà ta nói tổng tài của ta dạo này lạ lắm nga...mà để hôm khác có thời gian ta kể cho nghe =))))