Chương 18

Dù có vết thương ở chân nhưng Tường Vy vẫn lựa chọn xuất viện tiếp tục đóng phim.

Cô nhanh chóng làm giấy tờ xuất viện, hôm sau lại đến trường quay như bình thường…

Lúc diễn xong một phân cảnh, Tường Vy vừa ngồi xuống ghế nghỉ ngơi, tiếp nhận chai nước từ trợ lý thì thấy đạo diễn đi về phía này.

Trợ lý Hoa cúi người nói nhỏ vào tai cô: "Chị Vy, ông ta lại đến càu nhàu với chúng ta sao?"

Tường Vy không trả lời, trên mặt không có chút cảm xúc, trong lòng lại hết sức khó chịu.

Nhiệm vụ mục tiêu còn không nói, cô có thể để cho Lê Minh Hoàng dày vò mình, lắng nghe Gia Huy giảng đạo lý…

Nhưng vì sao, cô lại phải nghe lời cằn nhằn, chê bai của gã đạo diễn này.

Rõ ràng ông ta chỉ là một nhân vật NPC lại khiến Tường Vy khó chịu hết lần này đến lần khác.

Kiên nhẫn của cô bị ông ta xói mòn từng chút một.

Mấy hôm trước, còn khen ngợi sự tiến bộ trong diễn xuất của cô, tại sao hôm nay còn tới gây phiền toái.

Đạo diễn là một gã đàn ông trung niên, ngoại hình ở mức trung, thấy ông ta đã đến trước mặt mình, Tường Vy cong môi, ý cười không chạm đến đáy mắt: "Đạo diễn.."

"Vy, hôm trước thấy trên mạng nói cô bị thương đến mức phải nhập viện, sao không ở nhà nghỉ ngơi?"

Quan tâm giả dối.

Tường Vy: "Vết thương nhỏ, tôi sao có thể vì mình làm tốn thời gian của mọi người trong đoàn phim."

"Cô đừng coi thường sức khỏe của mình, công việc tuy quan trọng nhưng cần chú ý chăm sóc cho bản thân."

Trước thái độ ôn hòa hiếm có của ông ta, Tường Vy cảm thấy khó hiểu, đầu lông mày hơi nhíu lại, rất nhanh liền thả lỏng cơ mặt: "Sức khỏe tôi đã ổn định rồi. Dù sao đã đảm nhận vai diễn thì lên có trách nhiệm."

Đạo diễn cười, dịu dàng như người cha già nói với con gái nhỏ: "Hiếm có diễn viên nào tận tụy với nghề như cô, nếu cảm thấy mệt mỏi thì cứ ở nhà nghỉ ngơi, những chuyện khác không cần lo lắng."

Tường Vy không mặn không nhạt trả lời: "Được, cảm ơn đạo diễn."

"Không có gì, không có gì, đừng khách sáo. Ngay từ khi nhận cô vào vai nữ hai tôi đã thấy cô là phù hợp nhất." Đạo diễn xua tay, dùng hai ba câu nói đẩy bay mọi hiềm khích trước đây.

Cho đến khi ông ta rời đi, trợ lý Hoa ngồi bên cạnh cô vẫn trong trạng thái kinh ngạc há hốc mồm, Hoa lắp bắp nói: "Chị… chị em không nghe nhầm chứ?"

Tường Vy liếc nhìn về phía bức tường cách đó không xa, người đại diện của Trần Quang Vũ đang quay người rời đi, rõ ràng hắn đã nghe được hết đoạn hội thoại vừa rồi.

Nhắc mới nhớ, mấy hôm nay cậu ta không hề đến tìm mình.

Gặp nhau ở đoàn phim cũng chỉ lướt qua nhau, thái độ chào hỏi cũng rất lạnh nhạt.

Trợ lý Hoa thấy cô thất thần, lại gọi một tiếng: "Chị Vy…"

Tường Vy thu hồi ánh mắt của mình, nhìn về phía cô trợ lý nhỏ, mỉm cười: "Chị nghe thấy rồi. Không cần để ý đến ông ta…"

Trợ lý Hoa gật đầu, thấy Tường Vy có vẻ không muốn kể cho mình liền kết thúc chủ đề, lái sang chuyện khác để nói.

Trong đoàn phim này ngoại trừ Trần Quang Vũ hầu như những các diễn viên đều luôn có mặt.

Chung quy thì hắn ta cũng không phải diễn viên, nghề chính của hắn ta là ca sĩ.

Tường Vy tính toán thời gian, lờ mờ đoán được hôm nay nữ chính không có ở đoàn phim.

Trong giờ nghỉ ngơi, Gia Huy chủ động tìm cô, Tường Vy không vì vậy mà phấn khích, hiện tại hắn tìm cô chỉ có lý do duy nhất là nhờ vả.

Gã tay mơ này chẳng biết chút gì vì tình cảm, vì vậy ỷ lại vào cô.

"Em bị thương nặng không?"

Giọng nói không có mấy quan tâm, có vẻ hắn ta chỉ tùy ý hỏi.

"Vết thương nhỏ, báo đài đưa tin quá lố."

"Ừm." Gia Huy nhàn nhạt gật đầu.

Bầu không khí có chút ngượng ngùng, hắn ta im lặng, ngại nói ra mục đích của mình.

Tường Vy: "Anh và cô ấy sao rồi?"

"Mấy đề tài em nói anh đều đã thử qua, tác dụng rất ít."

Tường Vy giả vờ nghi hoặc: "Không có tác dụng sao???"

Đương nhiên là vậy rồi, cô không thể tự lấy đá đập vào chân mình.

"Đưa em đọc qua tin nhắn của hai người được không?"

Tường Vy chìa tay về phía hắn, thấy Gia Huy do dự, định thu tay lại thì hắn đưa điện thoại tới.

Điện thoại lơ lửng giữa không trung.

Cô vội vàng đưa tay chộp lấy nó, hai người cùng lúc bắt được điện thoại.

Hai bàn tay chạm vào nhau.

Bàn tay Tường Vy nằm bên trong tay Gia Huy, nhỏ bằng nửa tay hắn, làn da của Gia Huy vốn rất trắng nhưng vẫn có sự tương phản về màu sắc so với tay con gái.

Tay Tường Vy thon dài nhỏ nhắn, hắn có thể cảm nhận được những khớp xương nhỏ đang nhô lên qua làn da mềm mại, cổ tay mảnh khảnh giống như chỉ cần bẻ nhẹ là gãy.

Cô thần sắc như thường rút tay ra, mở điện thoại.

Ánh mắt hắn vẫn nhìn theo bàn tay mảnh khảnh kia, một hồi nhìn về phía bàn tay mình, trái tim hơi run lên, tê dại.

Giọng nói êm ái của cô gái vang bên tai: "Nhìn qua không có vấn đề vì? Có điều cảm giác hơi xa lạ…"

"Anh đã nhìn ra được cô ấy thích gì chưa?"

"Cô ấy rất thích đồ ngọt nhưng lần nào cũng phải nhịn vì ăn kiêng."

Gia Huy mím môi: "Sắp đến sinh nhật của cô ấy, tôi vẫn chưa biết nên tặng gì?"

Nhớ đến tin nhắn mình xem được trong máy Lê Minh Hoàng, Tường Vy cong môi cười trả lại điện thoại cho hắn: "Em thấy cô ấy có vẻ thích màu trắng, trang sức đeo trên người cũng đều có hình thức đơn giản. Hay là chọn một chiếc vòng cổ pha lê đi, em biết một hãng có nhiều thiết kế rất đặc biệt. Bên hãng này vừa tung ra sản phẩm mới, lượt mua bị giới hạn, là thiết kế độc quyền."

"Được cảm ơn." Như thể bàn xong chuyện rồi, Gia Huy không nói thêm câu nào.

Mắt thấy hắn ta sắp đứng dậy rời đi, Tường Vy mở điện thoại của mình, giọng nói nhàn nhạt: "Anh có cảm thấy mình quá lạnh lùng không?"

"Hả?"

"Thái độ ấy? Anh trưng ra bộ mặt lạnh nhìn rất khó chịu."

Gia Huy sững sờ, vốn dĩ hắn không thích gần gũi với người khác, hắn đã đọc được rất nhiều bình luận trên mạng nói khí chất của hắn quá lạnh nhạt, xa cách như vì sao trên trời cao, chỉ thể nhìn mà không với tới. Khi đi học, hắn cũng không thân thiết với ai trong lớp, bạn học đều đối xử rất tốt với hắn nhưng không dám làm phiền, thân thiết hơn với hắn.

Những chuyện này, Gia Huy vốn chẳng hề để ý…

Nhưng…

Hắn không ngờ Tường Vy sẽ nói ra bản thân cảm thấy khó chịu trước thái độ của hắn…

"Tôi…"

"Anh cứ như vậy đối phương sẽ rất khó nhận ra anh thích mình. Nếu có thể thì cười nhiều một chút."

Một tin nhắn được gửi đến, là tin nhắn của Lê Minh Hoàng: "Tám giờ tối nay, tôi đến đón cô."

Nội dung vẻn vẹn hai dòng, giống như nhiệm vụ của cấp trên đưa xuống.

Tường Vy chưa kịp trả lời tin nhắn, mặt cô đã bị nâng lên phía trước.

Không biết từ lúc nào Gia Huy đã đứng trước mặt cô, hắn chống một tay vào bên tay vịn, hơi thở mang đầy tính xâm lược áp xuống, vóc dáng cao lớn hoàn toàn bao trọn lấy thân hình bé nhỏ của cô.

Gương mặt đẹp trai xuất chúng của hắn phóng đại trước mắt cô, từng đường nét trên khuôn mặt đều hấp dẫn chí mạng.

Hành động này khiến Tường Vy nhất thời không kịp phản ứng.

Người đối diện nhìn cô chăm chú, đồng tử đen láy phản chiếu bóng dáng của Tường Vy. Khóe môi nhẹ nhàng nhếch lên, gương mặt lạnh lùng trong chốc lát bừng sáng, chứa đầy sự nhu tình. Giọng nói trầm khàn ôn hòa vang bên tai cô: "Như thế này sao?"

–---

Ngoài lề….

Loan Loan: Nếu có thể thì các darling nhớ đề cử hoặc donate ủng hộ tui nha!

Không thì hãy cmt và đánh giá cho truyện.

Mọi việc làm của mọi người đều tạo động lực rất lớn cho tui...

Mãi yêu •~•

Nếu mấy bà hứng thú hoặc có cùng gu truyện thì bước vào trang tui khám phá nhó