Chương 14: Thứ em thiếu là lòng tin

Không khí trong phòng ăn ngột ngạt, lặng ngắt như tờ.

Tường Vy co được giãn được, giọng nói mềm mại: "Đoàn phim quay được kha khá cảnh rồi, poster quảng cáo cũng đăng. Nghỉ giữa chừng rất có lỗi với mọi người."

"Cô không nghe lời tôi?"

"Hoàng, anh phải tin tưởng em nha? Em không phải kẻ ngu, biết đâu là điểm dừng, nào dám vượt quá giới hạn."

Đây là điều lớn nhất khiến Lê Minh Hoàng vừa ý Tường Vy, cô sẽ cùng hắn chơi trò chơi yêu đương, sẽ tỏ ra dịu dàng, sẽ chiều theo hắn ta. Nhưng lại không nảy sinh ra chút tình cảm nào, không cần lo lắng cô sẽ giống những người phụ nữ khác vì hắn mà điên cuồng, bất chấp tất cả.

Điểm khác biệt lớn nhất của Tường Vy với những người con gái không phải ở ngoại hình mà là ở IQ.

Cô thông minh hơn họ

Mà càng thông minh con người càng ích kỷ, trái tim bị lý trí đè ép.

Tường Vy biết hắn sợ hãi điều gì, dịu dàng nói: "Ngoại trừ lúc quay phim, em và An Tuyết qua lại rất ít."

"Lần đầu và lần cuối." Thái độ của Lê Minh Hoàng bớt gay gắt, thả lỏng: "Sau này, bất cứ chỗ nào có An Tuyết, cô không được xuất hiện."

"Được."

Tường Vy uống cạn ly rượu, nụ cười xán lạn.

Món đồ chơi và người tình trong mộng quả thực không nên đặt cạnh nhau.

Nếu không bạn sẽ hối hận.

–---

Lần đầu gặp Tường Vy, Gia Huy cảm thấy cô gái này rất bí ẩn.

Bất giác bị cô thu hút, đồng thời thích sự nghiêm túc của cô trong công việc.

Chỉ là, từ khi An Tuyết xuất hiện, hắn bỗng nhiên cảm giác hứng thú ban đầu với Tường Vy biến mất.

An Tuyết xuất hiện, thế giới xung quanh dường như bị màn sương mù bao phủ, khiến hắn chỉ nhìn thấy sự tồn tại rực rỡ của An Tuyết, nghe được nỗi niềm của cô.

Gia Huy rơi vào trong tình yêu, hắn lúng túng trước dung động đầu đời, muốn ở bên vỗ về, bù đắp những nỗi đau An Tuyết trải qua.

Tâm trí hắn hoảng hốt, rối bời khi biết trong lòng An Tuyết vẫn chứa đựng hình bóng người đàn ông khác, kẻ đã khiến cô tổn thương.

Từ nhỏ đến lớn cuộc đời hắn thuận lợi vô cùng, Gia Huy lớn lên trong sự chờ mong của mọi người, dễ dàng thành công, dễ dàng có được thứ mình muốn.

Cuộc đời tựa như câu chuyện cổ tích vậy, mà hắn sắm vai bạch mã hoàng tử bao cô gái mơ ước.

Có được mọi thứ dễ dàng cũng sẽ khiến người ta nhàm chán.

An Tuyết trở thành ngoại lệ duy nhất trong đời Gia Huy, trong lòng cô còn vết thương, An Tuyết tạo nên hàng rào ngăn cách hắn ở bên ngoài.

Cũng vào lúc này, một lần nữa Tường Vy xuất hiện, nhìn thấu tâm tư của hắn, đưa ra lời mời dụ hoặc: "Em sẽ giúp anh ở bên An Tuyết."

Gia Huy chưa từng yêu đương, hắn lệ thuộc vào Tường Vy, hoàn toàn nghe theo sắp xếp của cô.

Cách của Tường Vy mang lại hiệu quả khá tốt, An Tuyết dường như thân thiết với hắn thêm một chút, còn đồng ý cùng hắn đi dùng bữa.

"Anh đưa cô ấy đến nhà hàng em giới thiệu, An Tuyết nói thích phong cách nơi đó."

"Sau đó thì thế nào?"

"Anh có nhắn tin hỏi thăm cô ấy, ban đầu An Tuyết sẽ đáp lại rất nhanh. Dần dần cô ấy chỉ seen tin nhắn của anh, giải thích là công việc bận rộn."

Tường Vy bật cười: "Có khả năng, An Tuyết thấy anh phiền."

Khuôn mặt Gia Huy cứng đơ như tượng, đáy mắt chứa đầy lo lắng: "Sao lại vậy?"

"Bình tĩnh lại, bây giờ cứ làm mọi việc theo cách của anh, cứ quan tâm cô ấy như vẫn làm. Thời điểm thích hợp em sẽ nói cho anh."

Tường Vy lười biếng duỗi eo, hỏi: "Hôm nay An Tuyết không có cảnh quay à?"

Gia Huy gật đầu.

"Chả trách nào anh có thời gian ngồi đây nói chuyện phiếm với em. Nhân thời gian này, anh giúp em cải thiện kỹ thuật diễn luôn đi."

Nhắc đến công việc, thái độ của Gia Huy lập tức trở lên nghiêm túc, phảng phất như một vị giáo sư đang đứng trên giảng đường: "Lần trước anh cũng nói rồi, em thiếu niềm tin vào nhân vật."

"Đây mà là lỗi của em sao? Nhân vật không có chiều sâu, hành xử quá mức vô lý."

Thái độ Gia Huy vẫn vậy, lạnh nhạt nói: "Hiện tại, em thử tưởng tượng mình là nhân vật trong kịch bản đi."

Tường Vy hồi tưởng đến kịch bản, há miệng đọc ra mấy câu thoại, cô suy sụp cúi đầu: "Em không làm được. Hành động của Kim Oanh không có logic, người bình thường sẽ làm như vậy sao?"

Gia Huy: "Vấn đề của em là ở chỗ này. Nhớ nhân vật Ngọc Lan chứ? Ngọc Lan được xây dựng có chiều sâu, hành động và cảm xúc biến đổi theo lẽ thường vì vậy em dễ dàng nhập vai, bởi em tin tưởng nếu mình là nhân vật đó, mình cũng sẽ làm vậy."

"Làm diễn viên vậy em phải hoàn toàn tin tưởng vào nhân vật, tin vào các hành động nhân vật đang làm là có lý do, không tìm được lý do thì tự mình thêm vào."

Tường Vy hoài nghi: "Thật sự có thể sao?"

"Anh tin tưởng em làm được. Còn mười lăm phút nữa mới bắt đầu quay, tận dụng nó suy nghĩ kĩ về nhân vật đi, đừng quá áp lực. Em rất thông minh chắc chắn sẽ hiểu ý anh."

Gia Huy rời đi để lại không gian riêng cho

Tường Vy.

Mười lăm phút trôi, cô chỉnh lại trang phục cầm theo kịch bản đi ra trường quay.

Hắn ta nói rất đúng.

Kiếp trước lẫn kiếp này, cô đóng qua không ít nhân vật, kĩ thuật diễn lại luôn dậm chân tại chỗ.

Thì ra khuyết điểm trí mạng nhất của cô chính là – cô thiếu tin tưởng.

Tường Vy không tin tưởng vào nhân vật, cô không tin tưởng vào câu chuyện đó, dù đảm nhiệm nhân vật gì cô đều nghĩ rằng - sẽ chẳng ai như vậy cả.

"Mình là Kim Oanh."

"Mình là Kim Oanh."

"Mình là Kim Oanh…"

Cô lập đi lặp lại câu nói trong vô thức xuất dọc đường.

Trí nhớ con người thật kì lạ, hình ảnh của rất nhiều năm trước - khi cô còn là cô sinh viên ngồi trong giảng đường hiện lên trước mắt Tường Vy.

Vào một buổi ngoại khóa chia sẻ kinh nghiệm, có một nam diễn viên nổi tiếng đứng trên sân khấu lớn, anh ta nói thế này: "Muốn đóng tốt một vai diễn, việc đầu tiên bạn cần làm là xem rằng mình là nhân vật đó."

Kí ức khép lại. Hình ảnh ngắn ngủi đến đáng thương.

Tường Vy bước đến trước máy quay, chọn vị trí thích hợp, lắng nghe tiếng hít thở của bản thân.

Kim Oanh là người như nào?

Cô ấy sinh ra trong một gia đình giàu có, lớn lên trong sự yêu chiều của cha mẹ...

Tính cách tiểu thư đỏng đảnh.

Đạo diễn hô lên: "Bắt đầu!"

Nét mặt của Tường Vy trở nên kiêu căng, đầu ngẩng cao, đi dạo cùng hai nữ sinh khác.

Giọng nói bất mẫn: "Con nhỏ Huyền kia mặt thật dày, luôn luẩn quẩn đi theo lưng anh Phong. Còn muốn được anh ấy bảo vệ."

Kim Oanh là con người kiêu ngạo, đắc thắng, vì gia đình chiều chuộng nên suy nghĩ đơn giản, ngây thơ coi mình là trung tâm, cô ấy sẽ thích kiểu con trai lãnh đạm, thu hút ánh nhìn. Cô ấy sẽ đổ lỗi cho cho nữ chính, không để yên khi chàng trai đang trong tầm ngắm của mình để ý cô gái khác, như thế sẽ thật bẽ mặt.

Kim Oanh không thể ép buộc Phong trở thành bạn trai mình, đương nhiên sẽ tìm cách hãm hại xử lý cô gái kia.

Chỉ vậy là đủ rồi, đủ để cô tin tưởng Kim Oanh thật sự tồn tại, đủ để Tường Vy nhập vai vào nhân vật này.

Âm thanh kiêu ngạo ấy lại vang lên: "Mình rất ghét loại người như con nhỏ đó." Cô vui vẻ ngân nga, giọng nói tràn đầy ác ý: "Hay là chúng ta dạy nó một bài học nhé?"

"Cắt."

Đạo diễn kinh ngạc không thôi, tấm tắc khen ngợi: "Xuất sắc, cảnh quay hôm nay cô thực hiện rất tốt."

"Cảm ơn đạo diễn."

Tường Vy nhàn nhạt cười, đi về phía Gia Huy chờ đợi lời tán dương của hắn.

Gia Huy thần sắc như thường, thốt ra năm chữ: "Em có thể làm tốt hơn."

Tường Vy vuốt tóc, nghiền ngẫm.

Như vậy là chưa hài lòng sao?

---

Đề cử càng cao.

Tác giả sẽ ra chương càng nhanh.

Tạo động lực cho tui đi.