Bước xuống xe bay Mai Thu Hà ngơ ngác nhìn xung quanh, nơi này khá giống một bãi giữ xe ngầm dưới lòng đất, bên trong có khoảng 10 chiếc xe bay giống hệt nhau.
Hầm xe này dùng ánh sáng nhân tạo màu vàng khá ấm áp, chỉ là quá vắng lặng nên trông hơi sợ.
Lê Kiệt nắm chặt tay cô làu bàu: “Sao mẹ lại dẫn con đến một nơi như này, nhìn ghê quá!”
Mai Thu Hà xoa đầu an ủi cậu bé: “Đây là hầm giữ xe, chờ đi khỏi đây là ổn.”
Mai Thu Hà quan sát xung quanh, thấy được vị trí thang máy, cô mang hai cha con đi vào. Vào bên trong bảng tầng chỉ để một tầng, Mai Thu Hà ấn vào số 1, lát sau cửa thang máy mở ra.
Cả ba bước vào đại sảnh màu trắng, bỗng âm thanh máy móc tự động vang lên.
[Mời gia đình Mai Thu Hà vào phòng chờ, khi đến lượt sẽ được gọi tên.]
Âm thanh này văng vẳng trong đại sảnh, đây là hệ thống điều hành tự động, được dùng trong các trung tâm lớn. Xem ra người bạn này của Ken không phải là người bình thường.
Mai Thu Hà ngoan ngoãn mang hai cha con họ Lê vào phòng chờ.
Phòng chờ được thế kế trong suốt, người bên trong có thể nhìn thấy bên ngoài, ngược lại người bên ngoài cũng có thể nhìn thấy bên trong.
Mai Thu Hà vừa ngồi xuống ghế liền trông thấy một cô gái mặc váy hồng, xuất hiện trên hành lang bên ngoài phòng chờ.
Cô ta liếc mắt nhìn vào phòng chờ, Mai Thu Hà phản xạ cực nhanh nhấn đầu Lê Kiệt vào lòng mình khiến thằng bé bị đau la toáng lên.
Cô gái váy hồng kia chính là nữ chính, lúc nữ chính rời khỏi nhà cô vẫn chưa bị ép làm vợ nam chính, nên cô ta không biết cô.
Bên ngoài Nữ Hoàng Hoa Hồng trông thấy phòng chờ có ba người, trông như một gia đình, ánh mắt cô gái bên trong nhìn cô ta có hơi kỳ lạ.
Nhưng là một người nổi tiếng, Nữ Hoàng Hoa Hồng cực quen với đủ loại ánh mắt, nên cô ta cũng không ngạc nhiên hay suy nghĩ nhiều, ngược lại bóng lưng người đàn ông trong phòng kia khiến cô ta cảm thấy quen thuộc.
“Nhìn rất giống Chí Linh!” Cô ta lẩm bẩm.
Mai Thu Hà thấy nữ chính cứ nhìn vào phòng chờ, cô lo lắng tới mức trong đầu loạn thành một nùi không biết phải xử lý thế nào.
Đột nhiên nam chính; kẻ nãy giờ vẫn đang chỉnh sửa cổ áo đột nhiên nhìn cô tò mò hỏi: “Ai ngoài hành lang à?”’
Thấy hắn định quay đầu cô vội hét lớn: “Nam chính không được!”
Nói xong Mai Thu Hà run rẩy: Chết mợ cô lỡ miệng!
Lê Chí Linh nhíu mày nhìn cô hỏi: “Nam chính là gì?”
Mai Thu Hà cười giả lã, đáp: “Hôm nay anh là nam chính chứ còn gì nữa.”
Bên ngoài nữ chính cuối cùng cũng bước vào thang máy, trước khi cánh cửa thang máy hoàn toàn đóng lại ánh mắt nữ chính vẫn dán chặt vào bóng lưng Lê Chí Linh.
Mai Thu Hà cực sợ cô ta phát hiện ra chồng và con của mình đang ở đây, theo nguyên tác lúc này cả hai không thể gặp nhau, nếu cô để họ gặp nhau chỉ sợ mọi thứ sẽ rối tung, hiện tại có nhiều chuyện đã thay đổi nên cô càng không thể để mọi thứ vượt ngoài tầm kiểm soát thêm nữa.
Cửa thang máy đóng lại Mai Thu Hà thở phào.
Nam chính trách cô: “Nói chuyện gì mà khó hiểu.”
Hắn quay người nhìn ra bên ngoài, hành lang không có ai, nhưng nam chính vẫn không buông tha hỏi cô: “Lúc nãy có ai bên ngoài à?”
Mai Thu Hà đáp: “Là một người nổi tiếng.”
Lê Chí Linh nghe vậy cũng không ham tìm hiểu, im lặng ngồi yên trên ghế.
Lê Kiệt thoát được vòng tay của cô, rưng rưng nước mắt nói: “Mẹ làm gì vậy, thấy người nổi tiếng cũng không cho con nhìn.”
Mai Thu Hà cười hì hì trêu chọc thằng bé: “Dì lỡ tay, cứ thấy người đẹp trai là không giữ được bình tĩnh nên mới làm vậy với con, lần sau dì sẽ để con nhìn cùng, đừng giận nhé!”
Lê Chí Linh ngồi đối diện nghe vậy không vui nói: “Đừng quên cô là người đã có chồng con, thu lại tính mê trai đó đi, không hợp phép tắc!”
Mai Thu Hà lườm Lê Chí Linh, đời này người không có quyền quản cô nhất chính là nam chính, đáng tiếc chưa đến phân đoạn diệt nữ phụ thì cô chưa thể thoát vai.
Mai Thu Hà chỉ đành làm hắn vui lòng: “Nhớ rồi, tôi chỉ hiếu kỳ muốn nhìn chút xem anh ta ở ngoài trông như nào thôi, tại bình thường thấy ảnh trên Tinh Mạng rất đẹp.”
Lê Chí Linh không vui hỏi: “Vậy giữa anh ta và tôi ai đẹp hơn?”
Mai Thu Hà khϊếp sợ nhìn hắn, chỉ thấy tai Lê Chí Linh đỏ ửng, mặt cúi xuống ngựng ngùng cực kỳ dễ thương.
Mai Thu Hà không kìm được hứng khởi trêu chọc: “Anh ghen à?”
Lê Chí Linh trừng mắt nhìn cô quát: “Ghen gì mà ghen, cô đừng quên cô là vợ tôi, ngoài tôi ra cô không được nhìn người con trai khác!”
Mai Thu Hà xuýt xoa trong lòng, tác giả miêu tả nam chính có tính chiếm hữu cực kỳ cao, đến cả vợ nhìn con trai mà cũng ghen. Cứ tưởng cái tính này được hình thành sau khi gặp nữ chính nào ngờ năm 8 tuổi đã có rồi, đúng là nam chính trời sinh có khác.
Lê Chí Linh thấy cô cứ nhìn mình cười tủm tỉm liền nổi đóa: “Nghe chưa hả?”
Mai Thu Hà cười cười đáp lại: “Biết rồi.”
Ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng cô lại bổ sung thêm: Hy vọng tương lai khi anh nhớ lại ngày hôm nay, không vì xấu hổ mà gϊếŧ tôi.
Lê Chí Linh đối diện nghe cô trả lời theo ý mình nhưng vẫn không vui, khó chịu tiếp tục sửa cổ áo, đôi mắt đẹp thể hiện rõ sự cáu gắt.
Hôm nay mọi chuyện của hắn đều không thuận lợi, quần áo không như ý, rồi đến người vợ không giữ đức hạnh, đúng là bực mình, hắn giờ phút này chỉ muốn về nhà, nhốt vợ ở nhà, thay ra bộ quần áo khuyết thiếu này ngay và luôn.
Mai Thu Hà sau khi trêu chọc nam chính xong, cũng bình tâm lại, lúc này cô tự hỏi vì sao nữ chính lại xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ cô ta bị bệnh gì đó? Nhưng vị bác sĩ này chỉ chuyên điều trị vấn đề về tinh thạch thôi mà?
Cô thử nhớ lại nội dung tác phẩm Tướng quân cùng vợ xây lại hạnh phúc.
Đang lúc suy nghĩ tiếng thông báo không rõ từ đâu lại vang lên: [Bác sĩ Tùng An Chấn mời gia đình Mai Thu Hà di chuyển vào phòng số ba.]
Mai Thu Hà như nhớ ra gì đó, cô trừng mắt nhìn về phía hành lang lẩm bẩm: “Đúng rồi, bác sĩ và nữ chính, đây chẳng phải là một trong những người theo đuổi nữ chính điên cuồng nhất đó sao, nếu vậy thì phân đoạn này không lẽ nào là cảnh nữ chính và nam phụ bác sĩ thiên tài gặp nhau?”