Với tình hình của hai cha con họ Lê Mai Thu Hà nấu cơm cũng không dám cho họ ăn nhiều. Khi cô dọn cơm lên bàn thay vì để cả nồi lớn như hôm qua, chỉ xới cho mỗi người một bát.
Lê Kiệt thấy cơm là sáng mắt nên không để ý sự khác biệt, chờ tới lúc ăn hết một bát cơm, đòi xới thêm bát nữa, Mai Thu Hà liền bày trò, mặt buồn bã nói: “Số cơm hôm nay ăn chỉ còn bấy nhiêu, nên không có bát nào nữa.”
Lê Kiệt không tin: “Mẹ lừa con!”
Mai Thu Hà đưa nồi cơm xuống cho Lê Kiệt nhìn. Lê Kiệt không biết cô lấy cơm từ đâu nên khi nhìn thấy nồi cơm trống rỗng liền tin.
Lê Kiệt buồn bã hỏi Mai Thu Hà: “Khi nào chúng ta mới lại được ăn cơm?”
Mai Thu Hà xoa đầu thằng bé: “Con ngoan chờ dì tìm được lúa sẽ nấu cơm tiếp.”
Lê Kiệt chỉ đành gật đầu, sau đó hỏi: “Thế em chín và em mười còn không?”
Mai Thu Hà lấy ra một quả cà chua: “Chỉ còn lại em bảy, mấy em kia đã hư mất rồi.”
Lê Kiệt vô cùng tiếc, trách Mai Thu Hà: “Mẹ thiệt là, hôm qua ăn hết có phải tốt rồi không!”
Mai Thu Hà vội vàng nhận lỗi: “Dì không biết nó sẽ hư, nếu biết nhất định phải cho con và Chí Linh ăn hết!”
Lê Kiệt thấy cô buồn không trách nữa, muốn ăn cà chua ngay.
Mai Thu Hà dụ dỗ: “Chỉ còn lại một quả dì tính đem làm giống trồng xuống đất, chờ sau này chúng ta sẽ có nhiều em chín em mười hơn để ăn.”
Hai mắt Lê Kiệt phát sáng: “Đúng rồi, sao con không nghĩ ra nhỉ. Mẹ dạy con cách trồng đi, con sẽ chăm em nó.”
Mai Thu Hà dẫn Lê Kiệt ra ngoài, phía sau Lê Chí Linh lẽo đẽo chạy theo.
Cô chọn một khoảng đất khuất phía sau nhà, đào lỗ ném quả cà chua xuống, cách trồng này có nguy cơ cao là không cho ra cây con, nhưng Mai Thu Hà không quan tâm, nếu sống thì tính sau, không sống thì tìm lý do bào chữa, quan trọng trước mắt cô đã xử lý xong tình huống cơm và cà chua.
Lê Kiệt không được ăn em bảy có hơi tiếc nhưng chỉ cần nghĩ tới sau này sẽ có nhiều em bảy nữa được sinh ra cậu vô cùng vui vẻ, đến mức xin thêm một bịch dinh dưỡng rẻ tiền để ăn cho no bụng.
Tối đó Mai Thu Hà nhận được tin nhắn của Ken.
[Ngày mai khoảng 8 giờ sáng cô hãy tới phòng khám tư nhân của bác sĩ Tùng An Chấn.]
Mai Thu Hà hỏi vị trí phòng khám, lúc nhận được địa chỉ ở ngay trung tâm thủ đô, Mai Thu Hà chán nả, tiền để đi xe bay vào đó quá đắt, bây giờ cô không thể chi trả được.
Đang lúc cô đang lo lắng, Ken gửi thêm một tin tới.
[Tính tình của Tùng An Chấn rất đặc biệt, hắn không muốn bệnh nhân biết vị trí phòng khám của mình rồi đi làm phiền hắn khi không cần thiết, nên đã đưa ra dịch vụ phục vụ tận nơi. Ngày mai cô chỉ cần ở nhà sẽ có xe tới đón.]
Nghe có xe đưa đón, Mai Thu Hà liền sống lại, cười tươi gửi tin cho Ken.
[Chi phí khám chữa bệnh thì thế nào?] Mai Thu Hà tin chắc Ken đã giúp cô chi trả nhưng cô vẫn muốn hỏi.
Ken đáp: [Cô yên tâm, An Chấn là bạn tôi, hắn sẽ không hỏi chuyện tiền nong.]
Sau khi nói chuyện với Ken xong, cô liền nhớ tới bài hát Tuyết mùa đông của hắn, dù sao bây giờ cũng đang ở nhà, không có người ngoài, hai cha con họ Lê đều ở trong phòng cô có mở nhạc thì cũng không ai nghe thấy.
Mai Thu Hà vui vẻ bật ca khúc Tuyết mùa đông lên nghe thử, âm nhạc điện tử vang lên cực kỳ sôi động bắt tai, Mai Thu Hà nghe qua một lần không đã liền mở chế độ vòng lặp phát lại liên tục.
Bỗng nhiên cửa phòng ngủ mở ra, Lê Kiệt chạy ra từ trong phòng, hào hứng hô: “Mẹ đang nghe nhạc gì vậy? Hay quá!”
Mai Thu Hà giật mình nhìn cậu bé, theo sau Lê Kiệt là Lê Chí Linh, ánh mắt hắn phát sáng nhìn chằm chằm về phía cô.
Mai Thu Hà cảm thấy lạ, ngoài cô và quản lý của Ken ra nào còn ai có thể nghe ra được giọng hát gốc của Ken.
Mai Thu Hà giảm âm lượng hỏi Lê Kiệt: “Con nghe thấy hay hả?”
Lê Kiệt gật đầu: “Rất hay, âm nhạc chui vào tai khiến cho tinh thần trở nên thoải mái.”
Lê Chí Linh gật đầu theo: “Đúng vậy nghe rất hay.”
Mai Thu Hà ngờ ngợ: “Hai người không cảm thấy giọng ca sĩ này nghe rất dở à?”
Lê Kiệt bĩu môi: “Mẹ không biết thưởng thức à, giọng hát này còn hay hơn cả giọng của người phụ nữ kia.”
Người phụ nữ kia có lẽ là Nữ Hoàng Hoa Hồng.
Đột nhiên Mai Thu Hà nghĩ ra một ý, cô hỏi Lê Kiệt: “Con có biết ca sĩ Ken không?”
Lê Kiệt nhíu mày: “Anh ta hình như hát rất dở.”
Mai Thu Hà hỏi thêm: “Con có nghĩ ca sĩ hát bài này là anh ta không?”
Lê Kiệt lắc đầu: “Chắc chắn là không.”
Mai Thu Hà không để tâm vì sao một đứa nhỏ như Lê Kiệt lại rành về giới giải trí như vậy, đơn giản con trai của nhân vật chính hiếm có ai bình thường, hơn nữa cậu nhóc còn có một người mẹ làm ca sĩ, trước đây Lê Kiệt ngốc nghếch tuy biết mà không nói, giờ đã khôn ngoan hơn nên những bình phẩm này là hoàn toàn có thể.
Buổi tối trước khi đi ngủ cô đăng nhập vào Tinh Mạng, tìm đến trung tâm đăng tải miễn phí, đây là một trung tâm công cộng, dành cho những người thích ẩn danh, ở đây dù bạn đăng tải bất kỳ thông tin nào cũng đều được ẩn danh, người khác không thể tìm ra, trừ khi bạn đăng những bài viết hay thông tin ảnh hưởng đến Đế Quốc hoặc người có địa vị cao mới bị điều tra.
Mai Thu Hà gửi bài hát lên tường ẩn danh, vẫn để tên bài hát là Tuyết mùa đông, phần ca sĩ và nhạc sĩ để trống.
Mai Thu Hà đưa ra một giả thuyết, nếu không biết người hát bài này là ai, có phải mọi người sẽ thưởng thức được giọng hát thật của Ken giống như Lê Kiệt và Lê Chí Linh hay không.
Nếu điều đó thành sự thật, vậy xem như đã cứu vớt một nhân vật xấu số trong tác phẩm, với một người như Ken cô hy vọng hắn sẽ có một cái kết đẹp.