Chương 44: Trầm Ô Giận Dỗi.

Trầm Ngân quay về Vô Gian Điện, không ngờ rằng lại bắt gặp Trầm Ô đang ngồi ở trong thiên điện của mình. Y sử một ánh mắt cho Mộc Cẩn. Ngay lập tức, nàng liền hiểu ý mà lui ra ngoài, để lại không gian cho bọn họ nói chuyện.

"Không có chính vụ cần phải xử lý sao? Hôm nay là ngọn gió nào thổi Ma vương đại nhân đến phòng của ta vậy a?"

"Đi dạo về rồi?" Không giống với bộ dạng đáng ghét trước đây, chỉ mới nửa năm, thái độ của Trầm Ô dành cho Trầm Ngân cũng đã sớm thay đổi 180°.

Hắn cười đứng dậy, cũng không hỏi y đi dạo ở đâu, đã làm những gì. Sau khi chạy tới liền vịn lấy vai y, đem y kéo đến bên giường, để y ngồi xuống :"Bổn vương có bất ngờ muốn cho ngươi."

Nói xong, không để Trầm Ngân truy hỏi, Trầm Ô liền đã chạy đi đem một cái ghế dời tới một chỗ cách y không xa. Sau khi ngồi xuống, liền từ trong giới chỉ lấy ra một cây đàn tỳ bà.

Song đồng vốn ẩn chứa hiếu kỳ của Trầm Ngân, một khắc nhìn thấy đàn tỳ bà cũng liền không khỏi âm u xuống.

Phát hiện thần sắc biến đổi trong nháy mắt của y, sợ y hiểu lầm chính mình đang cố tình khıêυ khí©h y, Trầm Ô liền nhanh chóng giải thích :"Ngươi đừng loạn nghĩ, bổn vương chỉ là muốn tấu một khúc nhạc cho ngươi nghe mà thôi."

"Ồ? Đệ đệ cũng biết đánh đàn tỳ bà sao?" Nghe lời giải thích của hắn, nét mặt có phần dịu đi, nhưng Trầm Ngân vẫn không khỏi bán tín bán nghi.

Nếu không phải nguyên tác "Nghịch Mệnh" không có hastag xuyên không, trọng sinh, thì y thậm chí đã cho rằng Trầm Ô đã bị người khác thay thế. Dù sao, những chuyện OOC mà hắn đã làm gần đây, xác thực là đem hình tượng tác giả góp nhặt trong nguyên tác phá nát không còn một mảnh.

( OOC : Out of character - hiểu nom na là phá hoại thiết lập nhân vật, nhân vật bộc lộ, hành động không đúng với tính cách định sẵn từ trước.)

Nhận thấy thần sắc vi diệu trên mặt Trầm Ngân, Trầm Ô không hiểu thấu lại cảm thấy trên mặt có chút nóng. Khụ một tiếng nhìn sang nơi khác, hắn liền nói :"Vừa học không lâu."

"Đừng nói với ta, ngươi vì muốn đàn cho ta nghe, nên mới cố tình đi học đánh đàn a?" Trầm Ngân chống cằm, từng sợi tóc đen mượt từ phía sau liền rơi xuống, đan xen vào kẻ tay của y.

Trầm Ô :!!!!!!!!!!!!!!!!!

Bị vạch trần, nói trúng tim đen, Trầm Ô nhất thời lại có chút không biết làm sao. Một kẻ già đời trong chuyện nam nữ như hắn, lúc này lại bắt đầu xao động như thiếu niên lang đứng trước ý trung nhân.

Rốt cuộc, hắn cũng chỉ có thể nhắm mắt, cố xem nhẹ đi ánh mắt ý vị thâm trường của y. Giận mắng, nhưng vành tai vẫn cứ không khống chế được mà đỏ lên :"Tự mình đa tình!"

Nói xong, Trầm Ô liền đã cúi đầu, cũng không báo trước, ngón tay bắt đầu gảy nhẹ dây đàn. Ngay tức khắc, một tiếng "két" chói tai liền vang lên.

Trầm Ô :.....................

"Khụ khụ, đây chỉ là...bổn vương đang thử đàn mà thôi." Hắn mới không nói, chính mình là vì hồi hộp nên mới run tay đàn nhầm đâu!

Dứt lời, như sợ Trầm Ngân tiếp tục truy cứu vấn đề này, Trầm Ô cũng không trì hoãn thời gian nữa. Ổn định lại tinh thần, hắn mới một lần nữa chuyên tâm đánh đàn.

Bởi vì mới học đàn không lâu liền đã náo nức chạy đến khoe với Trầm Ngân, nên Trầm Ô chỉ có thể tấu một khúc nhạc có âm điệu đơn sơ. Bàn tay gảy dây đàn cũng có chút cứng đơ, rõ ràng là không chuyên nghiệp.

Sau khi đàn xong, Trầm Ô liền giống như một hài tử chờ được trưởng bối khen ngợi, dùng ánh mắt ngượng ngùng xen lẫn chờ mong nhìn Trầm Ngân.

Lúc này, ánh mắt Trầm Ngân vẫn vô cùng tĩnh lặng mà nhìn vào hắn, tựa hồ cảm xúc của y từ đầu tới cuối đều chưa từng dao động qua.

"Không tồi. Có điều ngón tay vẫn quá cứng, không đủ nhanh nhạy."

Hiếm khi được Trầm Ngân khen ngợi, Trầm Ô chỉ cảm thấy thụ sủng nhược kinh. Nhưng sự thật lại hung hăng giáng một cái bạt tai, để hắn biết, bản thân đã vui mừng quá sớm rồi.

"Nhưng cũng đúng thôi, Ma vương đại nhân đầu đội trời chân đạp đất, có thể tấu một khúc cho phàm phu tục tử như ta nghe, đó cũng đã là phước đức mấy đời rồi. Còn cầu mong gì ngươi có thể tấu thành thục như loại người giống ta chứ?"

"Một ngày không châm chọc ta, ngươi liền sẽ không vui sao?" Ôm tỳ bà, ý cười trên mặt Trầm Ô liền đọng lại.

Nhìn thấy vẻ mặt sượng cứng, ngũ quan sắp nhăn lại cùng một chỗ của hắn. Trầm Ngân vẫn không chút lưu tình buông lời công tâm :"Sao ngươi biết vậy a? Đúng vậy, một ngày không khiến ngươi cảm thấy khó chịu, ta liền sẽ ăn không ngon, ngủ không yên."

Trầm Ô :..................

Lần này, Trầm Ô xác thực là đã không còn lời nào để nói nữa. Nhìn ánh mắt hờ hững, tựa tiếu phi tiếu của yêu tinh làm bản thân vừa yêu vừa hận kia. Trầm Ô chỉ có thể từ trong lỗ mũi hừ nhẹ một tiếng, giận dỗi xoay lưng, đá mở cửa phòng rời đi.

Cửa phòng bị đá văng, đến khi thân ảnh của Trầm Ô đã đi xa, Mộc Cẩn mới từ bên ngoài bước vào, cẩn thận đem cửa phòng đóng lại. Sau đó mới mở miệng hỏi thăm :"Công tử, ngài lại chọc giận Vương thượng rồi sao?"

"Đúng vậy. Nhìn thấy hắn đắc ý, vui vẻ, ta liền cảm thấy rất không cao hứng. Bản tính của con người vốn ích kỉ. Nếu đau khổ của hắn có thể làm niềm vui cho ta, vậy thì phải ủy khuất hắn rồi."

"Người không vì mình, trời tru đất diệt."