"Hả?" Bởi vì giọng nói của Trầm Ngân hơi nhỏ, nên Trầm Ô cũng chỉ có thể mù gật đầu :"À...ừ..."
"Vậy được, mang ta xuống trù phòng đi. Ta nấu chút gì cho ngươi ăn." Trầm Ngân vỗ vỗ bả vai Trầm Ô, không mặn không nhạt nói.
Nghe vậy, Trầm Ô liền gật đầu, lập tức đổi hướng, mang theo y đi về phía trù phòng.
Lúc Trầm Ô đi vào ngự thiện phòng của Ma cung, bên trong vẫn còn hai vị trù sư đang nằm ngủ gật. Có lẽ là đảm đương trọng trách trực ca đêm, phòng hờ Trầm Ô hoặc những phi tần của hắn nửa đêm lại muốn ăn gì đó.
Khi Trầm Ô bước vào, hai người bọn họ cũng liền từ trong mộng đẹp tỉnh lại, cơn buồn ngủ trong nháy mắt đều bay đi không còn gì, lập tức quỳ xuống :"Tham kiến Vương thượng!"
"Bình thân, đi ra ngoài đi." Nhàn nhạt nhìn xem bọn họ, Trầm Ô liền hạ lệnh trục nhân.
Chỉ chờ câu này của hắn, hai vị trù sư cũng không tiếp tục nói thêm lời thừa thãi gì nữa, lập tức đứng dậy, thi lễ cáo lui. Để lại cả gian trù phòng rộng rãi, sa hoa cho cả hai.
Lúc này, Trầm Ô mới đưa mắt nhìn sang Trầm Ngân, ôn thanh nói :"Ngươi muốn nấu thứ gì? Có cần bổn vương giúp đỡ không?"
Đây cũng không phải là tự luyến. Nhưng đối với khả năng nấu nướng của mình, Trầm Ô vẫn là rất tin tưởng. Dù sao những nữ nhân trong hậu cung của hắn, cũng không phải chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay liền sẽ sa vào lòng.
"Không cần, ngươi cứ ngồi đó chờ ăn là được rồi." Nói xong, Trầm Ngân liền đã buông tay xuống, đem bàn tay của Trầm Ô gỡ ra. Sau khi đặt chân xuống đất, y mới trở tay đem đấu lạp lấy xuống, gấp gọn lại đặt lên trên bàn.
Gật đầu, Trầm Ô cũng không tỏ vẻ gì nữa, ngoan ngoãn nghe theo lời y mà ngồi xuống bàn ăn, chống cằm nhìn y làm việc.
Trầm Ngân trước đem ống tay áo cột hờ lại, tránh cho bị làm bẩn trong lúc nấu ăn. Sau đó, y mới ở trên gian bếp tìm kiếm đậu đỏ, đem ra ngâm rửa, rồi tới vo gạo.
Nhìn thấy một loạt thao tác này, Trầm Ô gần như là trong tích tắc liền đã nhìn thấu ý định của y :"Ngươi muốn nấu cháo đậu đỏ?"
"Phải." Ánh mắt chuyên chú, Trầm Ngân vẫn là phân chút tâm đến trả lời Trầm Ô :"Lúc nhỏ ngươi không phải là thích ăn cháo đậu đỏ nhất sao?"
"Ngươi biết chuyện này?" Lần này, ngữ khí của Trầm Ô đã không giấu nổi kinh ngạc. Nhưng câu trả lời không rõ ý vị của y, lại càng khiến hắn câm nín hơn.
"Những chuyện mà ta biết, còn nhiều hơn tưởng tượng của ngươi rất là nhiều."
Lúc còn nhỏ, mặc dù được Dung phu nhân thương yêu như nhi tử. Nhưng thân phận của Trầm Ô ở trong Trầm phủ vẫn vô cùng xấu hổ, ngay cả biểu thiếu gia cũng không tính.
Mặc dù Trầm phủ chưa từng thiếu ăn thiếu mặc của hắn, nhưng việc bị hạ nhân khinh thường, ức hϊếp cũng không phải là chuyện hiếm hoi gì. Thậm chí, trước năm 16 tuổi, hắn còn không ít lần bị đám hồ bằng cẩu hữu muốn lấy lòng Trầm Ngân đánh đến thương tích đầy mình.
Mỗi lần như vậy, đều chỉ có một mình nhũ mẫu của ba huynh đệ bọn họ là lén lút quan tâm, hỏi han hắn. Xem như là một trong số những tia sáng ít ỏi dẫn lối cho hắn trong Trầm phủ hiu quạnh.
"Ngươi có nhớ nhũ mẫu không?" Nhắc tới nữ nhân trung niên đã từng chiếu cố mình khi xưa, trên mặt Trầm Ô liền không kìm được hiện lên vài tia hoài niệm.
"Bổn vương đã phái người đi tìm kiếm bà ấy ba năm nay, nhưng tới tận bây giờ vẫn cứ như đá chìm đáy bể, không có nửa điểm động tĩnh nào."
Chỉ là, trái ngược hoàn toàn với thái độ mềm mại của Trầm Ô, ngữ khí của Trầm Ngân lại không mấy hữu hảo :"Không."
Một chữ, ngắn gọn lại súc tích đến cực điểm. Gần như là theo bản năng liền nói ra, không cần phải suy nghĩ.
"Ta không có tâm tình dư thừa đi tưởng nhớ một kẻ đốn mạt như vậy." Lông mi thật dày rũ xuống, động tác ở tay của Trầm Ngân vẫn không hề dừng lại. Cũng không biết là đang suy nghĩ chuyện gì.
Thế nhưng, nghe thấy ân nhân của mình bị gọi là "kẻ đốn mạt", Trầm Ô lại không khỏi xuất hiện một chút không vui. Sắc mặt thoáng trầm xuống, mở miệng răn dạy.
"Mặc dù không biết bà ấy đã làm gì khiến ngươi không vừa lòng. Nhưng bà ấy rốt cuộc cũng là nhũ mẫu của chúng ta. Chăm sóc ba huynh đệ chúng ta từ nhỏ đến lớn a. Sao ngươi có thể nói bà ấy như vậy được?!!"
Thế nhưng, Trầm Ô chỉ vừa dứt lời, hắn đã lập tức bị một tiếng "choang" thật lớn làm cho sửng sốt. Thì ra, là Trầm Ngân vừa đánh rơi một chiếc đĩa xuống đất, làm mảnh sứ văng tung tóe khắp sàn nhà, cũng không biết là hữu ý hay vô tình.
"Thế nào? Ta trách mắng hạ nhân của nhà ta, Ma vương đại nhân cũng có ý kiến?" Trầm Ngân xoay người, ánh mắt không chút cảm tình, như một khối băng liền nhìn chằm chằm vào Trầm Ô. Y cười khẩy một tiếng, hơi nghiêng đầu nói.
"Không biết kế tiếp, ngươi có phải sẽ cho người đem ta lôi ra ngoài lăng trì xử tử hay không a?"
"Ngươi thừa biết bổn vương không có ý đó." Rốt cuộc, không chịu nổi ánh mắt này của y, Trầm Ô liền dời mắt sang chỗ khác. Tâm phiền ý loạn, đưa tay xoa xoa mi tâm.
Đối với lời giải thích của hắn, Trầm Ngân cũng không có thẳng thừng đáp lại. Phải nhìn hắn thêm một lúc lâu, y mới thu hồi tầm mắt. Khom người, bắt đầu nhặt mảnh vỡ trên mặt đất. Nhưng lời thì thào của y, lại chói tai đến cực điểm.
"Bạch nhãn lang ở đâu cũng có, nhưng ở nhà ta lại đặc biệt nhiều. Trầm gia thật là vô phúc, kiếp trước khẳng định đã gieo rất nhiều ác nghiệt, cho nên mới dưỡng phải một đám bạch nhãn lang thế này."
**Một trăm phương pháp ngược đãi tra nam, thức thứ năm : Thời thời khắc khắc đá xéo những lỗi lầm hắn đã từng gây ra trong quá khứ.