"Ta đã làm lỗi gì? Tại sao lại phải quỳ xuống?" Nhìn thấy hai tên nô bộc khí thế hung hung đi về phía mình, Trầm Ngân cũng không hề sợ hãi, chỉ không phục chất vấn.
Thế nhưng, nghe y nói, Quý Phi chỉ cười gằn một tiếng, không chút bận tâm nói :"Lý do? Bổn cung bắt ngươi quỳ thì ngươi phải quỳ, cần gì phải có lý do chứ?"
"Hừ..." Lạnh lùng liếc nhìn các nàng một cái, Trầm Ngân cũng không hề phản kháng. Chỉ là, ánh mắt cao ngạo, ẩn chứa khinh bỉ này của y, lại khiến những nữ nhân mắt cao hơn đầu như bọn họ cảm thấy nóng giận.
Lệ Phi đi tới, lập tức giơ tay ngọc muốn dạy cho kẻ không biết trời cao đất dày này một bài học. Thế nhưng, làm tất cả bọn họ không ngờ tới chính là, bàn tay của nàng vẫn còn chưa kịp rơi xuống. Thì Trầm Ngân đã gan to bằng trời mà dám động thủ trước. Trực tiếp nâng tay tát thẳng lên mặt nàng.
"Chát"
"Á!" Trầm Ngân dùng lực rất lớn, ngay lập tức liền đem Lệ Phi tát đến choáng váng đầu óc, lảo đảo ngã xuống đất. Nửa mặt trái trong nháy mắt liền sưng đỏ lên, khóe miệng đều bị nứt ra, bắt đầu rướm máu. Ngay cả búi tóc cũng bung ra, tán loạn rũ xuống.
Hai tên nô bộc vừa mới đưa tay định khống chế Trầm Ngân, cũng không khỏi bị dị biến phát sinh này làm ngây ngẩn cả người.
"Ngươi đánh ta! Tiện nô nhà ngươi thế mà dám đánh ta!" Hai mắt đỏ lên, phát hiện ánh mắt vui sướиɠ khi người gặp họa của những người khác. Lệ Phi vừa thẹn lại vừa giận, tựa như phát điên đồng dạng, trực tiếp nhào tới, như muốn cắn xé Trầm Ngân.
Chỉ là, khi bàn tay của nàng sắp sửa rơi lên trên gương mặt thanh tú của y, thì cổ tay nàng đã bị một bàn tay cứng rắn giữ chặt.
"Nhạc Lệ! Ngươi điên đủ chưa?!!"
Nhìn bóng lưng cao lớn chắn trước mặt mình, ánh mắt Trầm Ngân vẫn bình tĩnh như nước, không có nửa điểm gợn sóng. Bởi vì đối với sự xuất hiện của hắn, y đã sớm đoán trước được.
Dù sao, một đám nữ chính cùng với pháo hôi phản diện là y đây đều đang ở cùng một chỗ. Nam chính như hắn làm sao có thể không xuất hiện được chứ?
Chỉ là, trái ngược với sự bình thản của Trầm Ngân, khi thấy Trầm Ô xuất hiện, những nữ tử ở đây đều không khỏi hoa dung thất sắc, nhất là Lệ Phi đang đứng mũi chịu sào.
Cổ tay bị Trầm Ô bóp đến đau nhức, nhưng nàng cũng không có thời gian đi quản, một khỏa tâm đã sớm nhảy đến tận cổ họng :"Vương...Vương thượng, sao ngài lại ở đây?"
"Câu này phải để bổn vương hỏi các ngươi mới đúng. Các ngươi đến đây làm gì?!!" Ánh mắt sắc lạnh nhìn chòng chọc những gương mặt hương diễm đoạt mục ở đây, sắc mặt Trầm Ô chỉ thanh lãnh đến đáng sợ, chưa bao giờ cảm thấy phiền chán đến vậy.
Những nữ nhân này, ăn của hắn, mặc của hắn, hưởng thụ những thứ mà hắn ban cho. Vì sao lại cứ thích gây phiền toái như vậy kia chứ!!?
Lúc này, thấy tình thế không đúng, Quý Phi liền chủ động đứng ra, yểu điệu hướng Trầm Ô thi lễ. Sau đó mới nghiêm nghị giải thích :"Bẩm Vương thượng, chúng thần thϊếp đang đi dạo, trong lúc vô tình mới đi đến nơi này."
"Khi thấy được kẻ này, chúng thần thϊếp vốn chỉ định hỏi thăm vài câu. Nào ngờ hắn ta lại quá mức hung hăng càn quấy, không coi ai ra gì, mở miệng cãi lời của Lệ Phi, thậm chí còn ra tay đánh nàng."
Nếu là bình thường, Trầm Ô nhất định sẽ không chút do dự đứng về phía nàng, xử phạt Trầm Ngân. Hoặc chí ít cũng sẽ cho nàng một bộ mặt, bỏ qua chuyện này.
Chỉ là, không biết vì sao, khi dư quang nhìn thấy thân ảnh tựa như hàn mai trong tuyết, không kiêu ngạo không siểm nịnh của Trầm Ngân đang đứng phía sau lưng mình. Hắn lại bắt đầu làm ra việc không giống với tác phong của mình.
"Đi dạo? Ma cung rộng lớn như vậy, thiếu gì nơi để đi, các ngươi vì sao hết lần này đến lần khác lại phải đi tới nơi hẻo lánh, khỉ ho cò gáy như thế này?"
Nói tới đây, Trầm Ô liền nheo mắt, cùng Quý Phi tương đối, không nhanh không chậm trần thuật. Chỉ là, ý tứ cảnh cáo thời thời khắc khắc lại không ngừng rò rỉ ra ngoài :"Quý Phi, ngươi là người đầu tiên hầu hạ bổn vương. Tính cách của bổn vương thế nào, ngươi chắc hẳn là người rõ nhất."
"Bình thường ngươi giở tiểu thông minh, bày trò thế nào, bổn vương không quản. Chỉ là, nhớ kỹ cho bổn vương, ngươi hiện tại chỉ là thϊếp thất của bổn vương, mà không phải là Ma hậu, là nữ chủ nhân của Ma cung."
"Bổn vương cũng không phải là lão Ma vương phế vật kia." Nói tới đây, bên trong đôi mắt của Trầm Ô, cũng bắt đầu lóe lên vài tia sát khí như có như không :"Làm người phải biết tự thỏa mãn. Thị sủng sinh kiêu, sẽ chết rất nhanh."
"Ngốc có ngốc phúc, câu nói này, e rằng Quý Phi hiểu rõ đi?"
Thành thân bấy lâu, lần đầu tiên bị Trầm Ô ở trước mặt mọi người răn dạy, Quý Phi chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng. Thật lâu sau mới hoàn hồn, cười khổ một tiếng, ngũ quan đều có phần giãn ra :"Thϊếp thân đã biết."
Nam nhân này bình thường ở trước mặt nàng đều là một bộ dáng tương kính như tân. Khiến nàng vô thanh vô tức đã lún sâu vào từ lúc nào cũng không hay.
Thậm chí, nàng suýt chút cũng đã quên mất, bên dưới nhu tình mật ý của đối phương, là tình ý bạc bẽo dường nào.
Thánh sủng như phù dung, sớm nở tối tàn, đến nhanh mà đi cũng nhanh.
"Vương thượng, ngài nghe thần thϊếp nói đi. Tất cả đều là do tiện nô này khıêυ khí©h thần thϊếp, không đem thần thϊếp để vào mắt." Lúc này, Lệ Phi đã sớm lệ rơi đầy mặt mà kêu gào.
Y quan bất chính, nước mắt đem son phấn cuốn trôi, đóng lại thành từng tảng. Khiến bộ dạng lúc khóc của nàng trông vô cùng xấu xí, lệnh người không dám nhìn thẳng. Chẳng khác gì người đàn bà chanh chua, bán hàng rong ngoài chợ cả.
Chán ghét nhíu mày, không chút thương hương tiếc ngọc đem Lệ Phi hất ra ngoài. Một bên xoa tay, một bên, Trầm Ô lại hướng về phía hư không nói :"Nhạc thị A Lệ, không biết lễ nghĩa, làm mất mặt bổn vương. Nay liền phế truất danh hiệu, đuổi khỏi Ma cung."
"Mang nàng ta về Nhạc gia, để lão già Nhạc Không đó dạy lại nữ nhi đi."