Chương 9: Ngân Cát

“Vứt hết đống lá cây này đi.”

Bạch Kỳ tuân lệnh, ngoan ngoãn ném hết lá cây ra ngoài cửa hang.

“Thư chủ, sao chúng ta phải vứt giường đi? Vứt rồi chúng ta phải nằm đất à?”

Đồ Linh nhớ lại cảm giác khi nắm một nắm lá cây lúc nãy, toàn là lá ẩm ướt, chắc hẳn họ chỉ tiện tay lấy đại trong rừng, làm sao mà ngủ thoải mái được. Nhìn quanh môi trường xung quanh lại càng là không thể chịu nổi.

“Các ngươi trông giống con người, vậy mà sao cái hang này lại bẩn thế.”

Bạch Kỳ bĩu môi, có chút ấm ức: “Trước đây ta rất sạch sẽ mà.”

Mẫu tộc của Bạch Kỳ trước kia vô cùng ưa sạch sẽ, ngày nào cũng phải quét dọn vệ sinh. Sau này gặp Đồ Linh, lúc đó nàng nói với Bạch Kỳ rằng, chỉ cần hắn gia nhập trận doanh của nàng, họ sẽ có một cái hang động riêng và sẽ cho hắn quét dọn hàng ngày.

Bạch Kỳ cảm động, quyết định rời bỏ mẫu tộc để gia nhập trận doanh của Đồ Linh.

Lúc đầu hắn còn chăm chỉ quét dọn hang động, nhưng sau khi Đồ Mĩ biến mất, trận doanh suy yếu, Đồ Linh trở nên sa sút tinh thần và nhạy cảm.

Mỗi khi nhìn thấy Bạch Kỳ quét dọn, nàng liền nổi cơn thịnh nộ, đè hắn xuống đất mà đánh: “Ngươi cũng chê ta bẩn chứ gì! Từ nay không được làm mấy chuyện ghê tởm này trong hang động của ta nữa!”

Không những không cho giống đực quét dọn, nàng còn cố tình làm bừa bộn và bẩn thỉu. Hang động bẩn đến mức này, công lớn là nhờ Đồ Linh, không ai có thể tranh được.

Đồ Linh xấu hổ gãi mũi, hóa ra kẻ bẩn thỉu lại chính là mình, ầy Không đúng, là nguyên chủ.

"Ta, Thư chủ của các ngươi nay đã phát hiện ra lương tâm của mình, quyết định sau này cho phép ngươi quét dọn hang động mỗi ngày." Đồ Linh nói mà mặt không đỏ, tim không đập.

Bạch Kỳ cảm động rưng rưng: "Thư chủ, ngươi thật tốt."

“Haha.” Đúng là ngốc một cách đáng yêu.

Nước trong nồi đã sôi, bọt khí sủi liên tục trông giống như dung nham núi lửa, làm Ngân Ngân hoảng hốt lùi lại. Hắn sợ rằng nó sẽ phun trào.

Đồ Linh tiến lên vỗ vai Ngân Ngân, ra hiệu cho hắn không cần lo lắng, rồi bỏ vào nồi 5 con cá đã được làm sạch để nấu.

Thực ra Đồ Linh cũng không biết nấu ăn, bình thường đều do mấy người nam nhân làm. Còn bây giờ nàng chỉ mong được ăn no.

Khi cá đã nấu xong, thịt cá tan vào nước, nàng dùng cái muôi lưới vớt xương cá ra rất dễ dàng. Lúc này, nước súp đã có màu trắng sữa đậm đà. Toàn bộ thịt nướng cũng đã xong, được đặt xuống đất thành một đống lớn, đủ cho 20 người trưởng thành ăn.

“Thư chủ, ăn thế này phiền quá, sao không ăn trực tiếp cho rồi?”

“Nếu không nấu mà ăn sống, bụng sẽ có giun. Những con giun đó sẽ ăn nội tạng của ngươi, chui qua chui lại trong cơ thể. Rồi ngươi sẽ chết.”

Đồ Linh cố tình nói cho ghê rợn. Thực ra, bây giờ nàng nghi ngờ rằng có thể mấy người họ và cả nàng đều có giun ký sinh trong bụng, vì trước đây toàn ăn thịt sống, phải tìm cơ hội để xổ giun.

Mấy người bị lời nói của Đồ Linh dọa sợ: “Vậy tại sao trước đây Thư chủ lại ăn sống?”

Đồ Linh bắt đầu bịa chuyện: “Không muốn sống nữa, định kéo các ngươi đi cùng.”

Mấy thú im lặng không nói gì.

Không có chén bát trong không gian, chỉ có một cái muỗng sắt, nên mọi người phải dùng chung. Đồ Linh uống thử một ngụm.

"....."

Cái vị này thật khó mà miêu tả được, ôi, thật tanh và khó uống. Mặc dù thịt rất mềm nhưng vị khó chịu quá. Không có gia vị đúng là không ổn. Tuy nhiên, mấy người thú lại thấy ngon và thích thú.

"Ngon quá! Thư chủ thật lợi hại!" Bạch Kỳ nhìn nàng với ánh mắt đầy kính phục.

Phù Tường chỉ là một hài tử, nhưng đã lâu không được ăn no, nên hắn cũng ngấu nghiến ăn uống.

"Uống cẩn thận, nước súp có thể còn xương nhỏ." Đồ Linh nhắc nhở. Nàng cảm thấy có một ánh mắt đang mạnh mẽ dõi theo mình.

Là Ngân Ngân, hắn cứ nhìn chằm chằm vào Đồ Linh, khiến nàng có chút bối rối.

———-

Mọi người giúp mình đề cử để có động lực ra nhiều chương hơn ạ! Chúc mọi người xem truyện vui vẻ nha!