Chương 6: Bắt cá

Nhân lúc Đồ Linh không chú ý, hắn giấu vài miếng thịt nướng vào váy da thú của mình.

Nhưng Đồ Linh đã nhìn thấy hết. Thịt nóng như vậy mà còn nhét vào váy, chịu nổi không?

Khi Ngân Ngân ăn gần xong, những miếng thịt còn lại cũng được Đồ Linh cắt thành từng miếng nhỏ và đặt lên lá cây.

“Ăn xong rồi thì ngươi tiếp tục nướng.”

Nướng thịt thì để người khác nướng ăn mới thấy ngon.

Ngân Ngân bước đến bắt chước cách Đồ Linh nướng thịt, một tay bỏ củi vào giá, một tay trở thịt.

Thỉnh thoảng hắn còn bị lửa làm giật mình. Nhiệt độ này còn nóng hơn cả nhật viêm.

Nhật viêm là một mùa trong thế giới thú nhân.

Mùa này có nhiệt độ rất cao, cây cối khô héo, nguồn nước cũng cạn kiệt, chỉ có biển của người cá ở rìa đảo thú nhân là không khô cạn, nhưng nước ở đó mặn, càng uống càng khát. Chỉ có thể đổi nước ngọt với người cá sinh sống ở đó.

Ngoài ra, trong một chu kỳ còn có linh quý, mùa mưa, bạo thú và hàn băng là bốn mùa khác. Hiện tại đang là linh mùa thoải mái nhất.

Đồ Linh ngồi một bên chỉ đạo, nỗ lực đào tạo mấy người trở thành đầu bếp giỏi, vì mấy việc nấu nướng như này, cũng không thể nào để nàng làm mãi được.

Một miếng thịt to chia cho năm người ăn, thật sự là ăn không đủ no.

“Sao các ngươi không kiếm thêm chút thịt về?”

Tử Dạ cười nhạt: “Nếu không phải nhờ phúc của ngài, chúng ta cũng không đến mức mang về ít thịt như vậy.”

“Ý là gì?”

Bạch Kỳ giải thích cho Đồ Linh một hồi. Ngân Ngân và Tử Dạ thì cảm thấy Bạch Kỳ thật thừa thãi. Nói cho nàng biết rồi thì sao? Chẳng lẽ nàng còn dám đi tìm đám thú nhân đó gây sự?

Không đánh cho họ đây một trận nữa là may rồi.

Nhưng Bạch Kỳ lại không nghĩ vậy. Hắn cảm thấy Thư chủ dường như đã khác trước, nàng tỏa ra ánh sáng khiến người khác phải khuất phục, giống như những giống cái khác.

Đồ Linh dùng đầu lưỡi liếʍ nhẹ lên vòm miệng, mặt không biểu cảm. Người quen với nàng sẽ biết rằng nàng đang tức giận, bởi vì từ thời tận thế ai cũng biết thủ lĩnh căn cứ là một người cực kỳ bảo vệ người của mình. Làm nàng tức giận thì chết còn được coi là sướиɠ, nhưng chọc đến vài người nam nhân của nàng hay thuộc hạ của nàng thì sống không bằng chết.

Ngân Ngân và Tử Dạ nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của nàng, thầm nghĩ quả nhiên là không quan tâm.

“Đi kiếm đồ ăn, ta sẽ đi cùng các ngươi.”

Nói xong, nàng cũng chẳng màng đến phản ứng của mấy người phía sau, cứ thế đi xuống núi.

Linh quý là mùa thoải mái nhất trong một chu kỳ của thế giới thú nhân, nhiệt độ vừa phải, vạn vật sinh trưởng, khắp nơi tràn đầy sức sống. Tỷ lệ sống sót của thú con sinh ra trong linh quý cũng cao nhất.

Vừa đến chân núi, họ đã thấy những con khỉ chạy loạn khắp khu rừng và cả những con cá bơi lội tự do vui vẻ trong con suối nhỏ. Nước suối trong vắt, có thể nhìn thấy rõ cảnh vật bên dưới.

Đáy suối là những viên đá bị dòng nước bào mòn trở nên nhẵn nhụi, vài cọng rong bướng bỉnh mọc lên từ giữa những tảng đá, thân mình lay động trong nước.

Đồ Linh tiến lại gần bờ suối, nghĩ bụng hôm nay ăn tạm món cá cũng được.

Nàng quay đầu lại, ngoắc tay với Tử Dạ: “Bắt vài con cá lên, hôm nay nấu canh cá.”

“Cá? Là thứ gì?”

Đồ Linh hiểu sự khác biệt về văn hóa, chỉ vào sinh vật trong nước và nói: “Thứ này gọi là cá.”

Nhưng Tử Dạ không muốn xuống bắt cá, bởi vì trước đây có một giống đực từ một bộ lạc khác đã bắt loài này cho giống cái của họ ăn, và giống cái đó suýt chút nữa đã chết. Các giống cái trong bộ lạc đều nói rằng loài này có thứ gì đó bẩn thỉu trong cơ thể, ăn vào sẽ dễ dàng chết.

Đồ Linh không hài lòng, rõ ràng đã nói tuyệt đối phải phục tùng.