Bạch Kỳ thấy biểu cảm bối rối của Đồ Linh, cảm thấy có gì đó kỳ lạ: "Ngân Cát bị ngài đưa cho thủ lĩnh Triệu Tây rồi mà."
Mùa đông năm ngoái, thức ăn dự trữ trong hang không đủ, ra ngoài cũng không tìm được thức ăn. Để sống sót, Đồ Linh đã đem tiểu sói non Ngân Cát mới 2 tuổi đổi lấy một con bò từ Triệu Tây. Lúc đó, Ngân Cát thậm chí còn chưa thể chuyển sang hình thái đứng thẳng. Ngân Ngân đã quỳ xuống cầu xin Đồ Linh, hứa sẽ cố gắng tìm thức ăn, xin nàng đừng đem Ngân Cát đi. Nhưng cuối cùng nàng vẫn bán.
Kể từ lúc đó, Ngân Ngấn trung thành trở nên yên tĩnh ít nói, cũng không còn răm rắp nghe lời Đồ Linh như trước nữa.
Đồ Linh đỡ trán, nguyên chủ này thật biết gây phiền toái. Một con ấu tể vớ một con trâu liền trao đổi.
Bạch Kỳ cẩn thận nhìn Đồ Linh: “Thư chủ, ta có làm ngài hài lòng không?”
Nhìn tiểu nhân nhi trắng trẻo dễ thương trước mắt đang chớp chớp mắt, nàng nhị không được mà đưa tay xoa cái đầu mềm thương mại của hắn: “Bạch Kỳ giỏi quá.”
Tiểu bạch thỏ đáng yêu ngay lập tức đỏ mặt, trước giờ Thư chủ đối với hắn không phải đánh chửi thì vênh mặt hất hàm sai khiến, chưa bao giờ sủng nịch khen qua hắn như vây, lại còn dịu dàng sờ đầu.
“Cảm ơn, cảm ơn Thư chủ khen ngợi l.”
Mấy nam nhân lục đυ.c trở về, thịt cũng đã được rửa sạch sẽ, Tử Dạ đem thịt đưa tới: “Cái này có thể ăn chưa?”
Đồ Linh tiếp lấy thịt, hỏi: “Vậy các ngươi ăn cái gì?”
Đáp lại nàng chỉ có mấy tiếng kêu ục ục từ cái bụng của bọn họ.
Đúng vậy, chịu đói đã là truyền thống của trận doanh Đồ Linh, có khả năng chịu đựng cao có thể nhịn đói năm ngày, giống như Bạch Kỳ. Không chịu đựng giỏi cũng có thể nhịn đói trước ba ngày.
Đồ Linh lấy từ trong không gian ra một cái giá nướng. Nàng hoàn toàn không sợ sự phản bội của những người này, bởi vì đây là một thế giới mà quyền lực của giống cái tuyệt đối tối cao. Nếu nàng chết, bọn họ cũng có thể sống sót.
Đồ Linh mang giá nướng ra ngoài cửa hang, ở cửa hang có một cái sân trời khoảng 20 mét vuông. Nàng chuẩn bị nướng thịt ở đây, nếu nướng trong hang, không biết sẽ bị ngộp đến mức nào.
Cành khô được đặt dưới giá nướng, nàng dùng ngón cái và ngón trỏ chà sát, tạo ra một tia lửa nhỏ để đốt cháy cành khô. Sau đó, nàng dùng lưỡi dao sắc nhọn cắt miếng thịt lớn thành từng miếng nhỏ rồi từ từ nướng lên giá.
Mấy nam nhân kinh ngạc nhìn Đồ Linh từ hư không lấy ra những thứ mà họ chưa từng thấy, rồi còn búng ngón tay một cái lại có thể tạo ra ngọn lửa đỏ!
Mùi thơm dần dần lan tỏa, dầu từ những miếng thịt nhỏ kêu xèo xèo. Đáng tiếc không có đĩa để đựng, Đồ Linh liếc mắt nhìn thấy một đám lá cây lớn dưới chân núi.
“Bạch Kỳ, đi hái vài cái lá cây lớn, lá nguyên vẹn lên đây.”
Bạch Kỳ ngơ ngác gật đầu, vội vàng đi hái lá, trong chớp mắt đã quay trở lại.
Đồ Linh đặt miếng thịt nướng lên lá cây, rồi gọi Ngân Ngân đến: “Ăn đi.”
Ngân Ngân nhường lại cho Phù Tường ăn.
“Bảo ngươi ăn thì ngươi cứ ăn. Ngươi không biết trong trận doanh này phải tuyệt đối tuân theo lệnh của Thư chủ à?”
Mấy người khác chỉ nhếch nhếch môi. Nếu ở trận doanh khác, họ còn phải lo lắng nhiều thế này sao? Thực sự là vì Đồ Linh quá thiếu trách nhiệm, hầu như không có bất kỳ quyết định nào đúng đắn.
Ngân Ngân mím môi, cầm lá cây đựng thịt lên tay rồi cúi đầu gặm thịt.
Khi miếng thịt nướng chạm vào miệng, đôi mắt vốn vô hồn vì mất ấu tể của hắn bỗng sáng lên.
Thịt này ngon quá, hắn chưa từng ăn thứ gì ngon đến vậy. Giá như Ngân Cát cũng được ăn thì tốt biết bao.